Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1416 -



Chương 1416 -



Sau này Phong Dư Đào và Thích Thiến làm việc tại đại lục Nitraan trong một năm, xây đường ray cho các bộ lạc Nitraan.Thần Mộc đã cho Lộ Dao hai hạt giống cây cối, Lộ Dao tặng kiến thức và công nghệ kỹ thuật lại cho con dân của ngài, như lắp đặt đường ray, chế tạo xe lửa, xây nhà ga cáp treo để Lộ Dao làm luôn thì rất đơn giản, nhưng nếu thế thì người tí hon Nitraan chỉ có thể dựa dẫm vào cô mãi, chi bằng mời chuyên gia đến dạy họ biết con người làm bằng cách nào để họ tự phát triển quê hương của mình.Cho con cá chi bằng cho cần câu, ở bất kỳ thế giới nào, bất kỳ thời đại nào cũng thích hợp.Giờ đây khe cây có gai đã trở thành một trung tâm xóm làng bé nhỏ lấy khách sạn suối nước nóng làm điểm trung tâm, tộc người tí hon của các bộ lạc thường xuyên đến trao đổi hàng hóa, các bộ lạc khác cũng dần có xu hướng sáp lại gần khe cây có gai hơn.Lộ Dao không tiện nói xu hướng này là tốt hay hại, từ góc độ của cô thì cô vẫn rất thích người tí hon đến từ các bộ lạc khác nhau, sở hữu tập tục và đặc trưng khác nhau, do đó cô muốn xây một tuyến đường ray liên thông các bộ lạc.Lúc nhậm chức, Phong Dư Đào và Thích Thiến đã biết được địa điểm làm việc là một nơi độc đáo, mà đồng nghiệp họ sắp làm việc chung cũng là một nhóm bạn nhỏ đặc biệt, đến khi thật sự đeo thẻ nhân viên đặc biệt của khu phố thương mại lên, bước vào đại lục Nitraan, họ vẫn bị cảm phục bởi khung cảnh đại lục nguyên sơ bao la vô tận và người tí hon Nitraan đáng yêu cần cù.Hai người nhìn nhau cười, đáy mắt bùng lên ánh hào quang sắc nét.Phong Dư Đào: “Không ngờ đã hơn bảy mươi rồi mà vẫn có thể thấy được thế giới mới lạ thế này.”Thích Thiến đẩy kính lão, nhẹ nhàng xoắn ống tay áo lên, cực kỳ hăng hái: “Đời này đã gặp qua hết các loại đồng nghiệp rồi, vẫn là lần đầu tiên hợp tác với người tí hon, điều này thật mới mẻ.”Lộ Dao nhờ tộc trưởng của bộ lạc Thần Mộc gọi tộc trưởng của các bộ lạc khác đến, phân tích hết lợi ích của việc xây dựng đường ray cho họ nghe, nhận được sự đồng thuận thống nhất của mọi người.Không lâu sau, các tộc trưởng đưa các chiến sĩ ưu tú được tuyển chọn đến khách sạn suối nước nóng, học cách xây đường ray như thế nào.Công việc của Phong Dư Đào và Thích Thiến rất tạp, vừa phải phụ trách khảo sát đường, quy hoạch quỹ đạo đường, còn phải đào tạo nhóm đồng nghiệp không biết gì hết.May mà bà chủ không vội, nhóm người tí hon cũng rất thân thiện, hai người về nhà phân công rồi lên kế hoạch công việc chi tiết, hạng mục đường ray ở đại lục Nitraan nhanh chóng khởi công.Hạng mục đường ray bắt đầu không lâu thì đến giữa hạ, nhà trẻ cũng nghỉ hè.Lúc Bất Độc rảnh, Lộ Dao sẽ bảo cậu đi theo ông Phong, bà Thích xây đường ray.Nhìn hai ông bà lão chỉ huy công việc tỉ mỉ, tộc người tí hon đổ mồ hôi như mưa, đường ray nhỏ như mạch máu của trái đất uốn lượn từ khe cây có gai kéo dài ra ngoài, kết nối với thế giới mới chưa biết.Bất Độc chợt bừng tỉnh, người tí hon Nitraan thân chỉ cao bằng ngón tay của người khổng lồ không thấy bất công vì thể hình, ông bà lão bảy chục tuổi tóc bạc phơ, gương mặt hao gầy cũng chưa từng chán nản vì năm tháng dần trôi, mà cậu là thần tử, sở hữu thần lực cao không ai sánh bằng, thời gian vô tận và khả năng vô hạn, hà cớ gì lại ăn năn cắn rứt như vậy.Cha mẹ và hệ thống hiện thực hóa ước mơ là người nhà của cậu, có lẽ họ cũng chưa từng nghĩ tại sao cậu vẫn chưa thành thần, đều tại cậu tự giới hạn bản thân mình mà thôi.Một ngày nọ trong kỳ nghỉ hè, đột nhiên Lộ Dao phát hiện Bất Độc bắt đầu như một bạn nhỏ mới được mấy tuổi chân chính, chơi đùa, học hành, không còn âm thầm buồn bã, lúc đối diện với Lục Minh Tiêu, biểu cảm và cách nói chuyện cũng trở nên tự nhiên, cô thầm thấy an ủi.Công trình đường ray ở đại lục Nitraan tiến hành ổn định, chỉ là ban ngày nắng giữa hạ cực kỳ gắt, nhóm người tí hon bắt đầu làm việc vào ban đêm, ban ngày nghỉ ngơi.Dù gì thì tuổi của Phong Dư Đào và Thích Thiến cũng đã cao, không thể thức khuya.Nhưng người già ngủ ít, nên họ thường đến cực kỳ sớm vào buổi sáng, sắp xếp công việc rồi về nhà, tối lại đến một chuyến, làm chung đến tầm chín giờ rồi về.Thời gian lặng lẽ thoi đưa, chớp mắt hạ đi thu tới.Mặt trời không chiếu nắng gắt nữa, nhóm người tí hon lại điều chỉnh thời gian làm việc về ban ngày, Phong Dư Đào và Thích Thiến cũng sẽ đến.Lúc đường ray thứ tư ở đại lục Nitraan chính thức lưu thông, Tiểu Mộng cất tiếng khóc chào đời vào một đêm trăng nọ.Đó là một bé gái thanh tú, da dẻ trắng nõn, chẳng giống trẻ sơ sinh mới lọt lòng chút nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận