Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 276 - Chậc, không thú vị gì cả 2



Chương 276 - Chậc, không thú vị gì cả 2




Chậc, không thú vị gì cả 2
Tạ Tử Lê thất vọng vẫy đuôi lui về sau: “Ta đã nghe thấy hết rồi, tại sao lúc nào bà cũng nói dối hết vậy? Ta đồng ý ở lại dưới đáy biển này để luôn ở cạnh bà. Bà xem bộ dạng này của ta đi, cho dù ta có muốn ra ngoài cũng không cách nào đi được. Ngược lại bà bắt tổ mẫu đến đây vẫn chưa biết đủ, bây giờ còn đi hại người vô tội nữa, rốt cuộc bà muốn làm gì đây?”
Vốn Giảo Nương đã đuối lý, bây giờ lại bị Tạ Tử Lê chỉ trích như thế nữa thì giọng nói cũng trở nên chói tai hơn: “Ta muốn làm gì sao? Tại sao con không hỏi bà lão ấy muốn làm gì? Tử Lê, con là giao nhân, con không nên đến nhân gian, con sẽ bị tổn thương đấy. Nhưng bà lão ấy lại không từ bỏ ý định, còn muốn đưa con lên bờ, ta không thể… không thể để con giẫm phải vết xe đổ của ta được..."
Đôi mắt Tạ Tử Lê toát lên vẻ đau khổ, gương mặt vô cùng tuyệt vọng.
Tố chất của hắn không tệ, năm tuổi đã đến Linh Tiêu kiếm phái, mười lăm tuổi đã trở thành đệ tử nội môn, còn may mắn được bái tông chủ làm sư phụ.
Nếu chuyên tâm tu hành, có thể không bao nhiêu năm nữa thì hắn sẽ có thể ngộ ra được gì đó trên con đường kiếm đạo này.
Nhưng tất cả đều bị hủy hoại hết trong phút chốc vào năm hắn mười sáu tuổi.
Tối hôm trước tiệc sinh thần của tổ mẫu, Tạ Tử Lê về phủ, lỡ sẩy chân rơi xuống nước, nhưng đôi chân của hắn lại đột nhiên biến thành một chiếc đuôi màu bạc khổng lồ, dọa trên dưới cả phủ một phen.
Đó là đêm Tạ đại công tử thành hôn, Tạ Tử Lê là người nhỏ nhất trong những đứa trẻ cùng trang lứa.
Trước giờ Tạ Tử Lê luôn tin tưởng tuyệt đối, chưa bao giờ nghi ngờ về thân phận công tử Tạ phủ của mình.
Nhưng hắn là bán yêu.
Sống trên cõi đời này mười sáu năm hắn mới biết mình không phải là con ruột của phụ thân và nương, mà chỉ là một tên bán yêu do phụ thân và một giao nhân sinh ra.
Ngày xảy ra chuyện, Tạ đại lão gia nghe gia nô báo lại mọi việc thì ngất xỉu ngay.
Trên dưới khắp phủ không có ai dám đến gần, Tạ Tử Lê bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không chốn nương thân.
Lúc này Giảo Nương hiện ra, đưa Tạ Tử Lê rời khỏi đó.
Từ đó về sau Nghê thành đã đồn rằng giao nhân đã bắt cóc tiểu công tử của Tạ phủ.
Giao nhân trưởng thành vào năm mười sáu tuổi, lúc trưởng thành thì huyết mạch sẽ thức tỉnh, kế thừa toàn bộ ký ức của cả Giao Nhân nhất tộc.
Đối với những bán yêu như Tạ Tử Lê thì vào tuổi trưởng thành đôi chân sẽ hóa thành đuôi, biến thành bộ dạng nửa người nửa yêu.
Tạ Tử Lê bị Giảo Nương đưa về biển Giọt Lệ, dùng hình dạng của giao nhân để sống cùng nàng như hai mẹ con.
Nhưng mười sáu năm nay hắn đều sống như một con người, ở lại dưới đáy biển sâu này không hề thấy quen.
Trong thâm tâm của hắn, mẫu thân của hắn vẫn là đại phu nhân của Tạ phủ chứ không phải một con giao yêu có cảm xúc không ổn định như thế này.
Ngày nào Tạ Tử Lê cũng phải thấy chiếc đuôi cá xấu xí bên dưới người mình, sau đó lại nghĩ đến Giảo Nương thì không kiềm chế được nỗi oán hận trong lòng.
Tại sao lại sinh hắn ra chứ?
Bởi vì người đàn bà này mà cả cuộc đời của hắn bị hủy hết rồi.
Vốn Tạ Tử Lê đã chịu thỏa hiệp.
Nhưng chưa đến nửa năm thì Giảo Nương lại bắt Tạ lão phủ nhân xuống biển.
Cho dù Tạ Tử Lê có cầu xin thế nào, dỗ dành thế nào thì Giảo Nương cũng không chịu thả Tạ lão phu nhân về.
Tạ Tử Lê vừa bất lực vừa buồn rầu, lúc này thấy Giảo Nương lại bắt thêm một cô gái lạ mặt về nữa thì cảm xúc bị nén chặt bấy lâu nay đột nhiên bộc phát.
Hắn thật sự không muốn nhân nhượng người đàn bà này nữa.
Yêu chính là yêu, vốn không nói được đạo lý với chúng, cũng không cách nào hiểu được tình cảm của con người.
Đối diện với sự chỉ trích kịch liệt của chàng thiếu niên, Giảo Nương cúi đầu thấp xuống, không nói được gì, từng hạt trân châu màu hồng rơi xuống mặt nước.
Thường thì Lộ Dao không thích nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, bầu không khí căng thẳng lại khó xử như thế, người khác muốn chõ mũi vào cũng không được.
Nhưng con giao yêu kia khóc rất đáng thương, những viên trân châu ửng hồng lại nhuốm thêm vài sợi tơ máu, viên sau đỏ hơn viên trước.
Lộ Dao lại nhớ đến những chuyện quá khứ mà Tạ lão phu nhân đã nói, không kìm lòng được phải thốt lên: “Tạ Tử Lê, đừng nói nàng ấy như vậy. Đúng thật là tôi đến đây là vì Giảo Nương, nhưng cũng chỉ là vì trả lại một món đồ cho nàng ấy mà thôi. Bây giờ chuyện đã xong hết, tôi cũng chuẩn bị quay về. Còn về việc tại sao Giảo Nương lại bắt Tạ lão phu nhân đến đây thì nếu không ngại cậu hãy đến hỏi rõ người trong cuộc đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận