Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 924 -



Chương 924 -




0815 không kìm được thấy mắc cười, nhưng cũng chỉ có thể cười thầm trong lòng.
Cơ thể người máy của anh ấy cực kỳ cứng và chắc, phần mặt có cùng chất liệu với phần cơ thể nên không thể biểu lộ ra được biểu cảm gì.
Không biết tại sao, đột nhiên 0815 nhớ đến hôm được điều đến khu tám vào ba năm trước.
Thân là cai ngục có giá trị tinh thần bậc 3S, 0815 vốn không nên đến đơn vị nhàn hạ như khu tám mới phải.
Ba năm trước, mã số của 0815 vẫn là 0315.
Khu ba đảo Nội toàn giam giữ tù nhân có giá trị tinh thần từ bậc 3S trở lên, 0315 vốn là một trong những cai ngục quản lý những tù nhân này. Chỉ là trong một lần bắt tù nhân vượt ngục, 0315 bị vết thương chí mạng ở phần đầu nên giá trị tinh thần vẫn luôn ổn định nay lại bắt đầu giảm sút.
Ba năm trước, 0315 chấp nhận làm kiểm tra cơ thể, kết quả bài đánh giá giá trị tinh thần là bậc 2S.
Ra khỏi trung tâm nghiên cứu giá trị tinh thần, 0315 viết đơn xin chuyển công tác.
Lúc ấy cấp trên và đồng nghiệp ở khu ba cố hết sức giữ anh ấy lại, giá trị tinh thần bậc 2S vẫn có thể ở lại làm việc tại đảo Nội, nhưng 0315 không muốn trở thành một kẻ gây liên lụy nên lịch sự từ chối khéo tất cả lời giữ anh ấy ở lại.
Vì hồ sơ lý lịch công việc đẹp nên khi điều đến khu tám, 0315 đổi mã số thành 0815, thuận lợi tiến vào phòng thư ký của chủ nhiệm quản lý thuộc khu tám.
Ba năm trôi qua, hình như 0815 chợt thấy nhẹ nhõm.
Nỗi không cam lòng và chán nản tưởng chừng như giấu kín và vô tận, cuối cùng cũng tiêu tan trong gió.
...
Cai ngục thuộc tổ thư ký của khu tám rời đi không lâu thì phi thuyền từ các nhà tù ở từng khu lần lượt xuất phát.
Mà ở ngay cửa của tiệm sách, Lộ Dao đứng thẳng lưng, lau mồ hôi nóng hổi một cái, cuối cùng cũng kịp rồi.
Phố sách khu tám vắng tanh, số lượng khinh khí cầu tăng nhiều, đã xuất hiện banner mới.
[Một cánh bèo trôi về biển lớn, đời người rồi sẽ có ngày gặp lại.]
[Núi cao có đường chở khách, nước sâu có người lái đò.]
[Ngày nay có rượu hôm nay say, chớ lo ngày mai là thị hay phi.]
...
Trong banner màu xanh lá cây phối trắng đột nhiên xuất hiện mấy banner màu vàng sáng, phong cách chữ khác với mấy cái mới thêm hôm nay và của hôm qua.
[Ăn một gậy của Lão Tôn đi!]
[Con khỉ ngươi là viện binh được mời tới sao?]
[Đại sư huynh, không hay rồi, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!]
...
Cai ngục và tù nhân trên phi thuyền đọc mà không hiểu mô tê gì, chữ trên banner hôm nay là phong cách mới hoàn toàn, phảng phất như đột nhiên cài vào một hệ thống ngôn ngữ khác ấy.
Hôm nay Gus cũng muốn đến làm tại khu chín, đọc được banner mới xuất hiện, anh ta đoán có lẽ trong tiệm bán sách mới rồi.
Hôm qua đã xài hết tinh tệ trên người, ngay cả quyển trung, hạ của &LTBá Tước Monte Cristo> còn chưa đụng tới, có vẻ sách mới cũng thú vị lắm đấy.
Gus nhớ đến vẻ mặt thối của cai ngục 0666, khó khăn tính toán một lát lại chịu thua, làm đơn xin đổi trạm.
Anh ta muốn đi may quần áo.
Nghe nói nghề này là nghề truyền thống để lại từ rất lâu rất lâu về trước, vải đã được người máy cắt xén vừa vặn, chỉ cần thao tác trên máy may là được.
Máy móc được cố tình bắt chước kiểu dáng của nghìn năm trước, cần đạp hai chân lên bàn đạp để sử dụng.
Lúc mới đến Gus đã đến xưởng may một lần, anh ta chê thứ này chàm chán nên sau này không chịu đi nữa. Nhưng may đồ có chế độ tính theo sản phẩm, tuy nói một cái chỉ có năm tinh tệ, nhưng chỉ cần anh ta làm sáu cái trong một tiếng thì vẫn hơn làm công một giờ ở cơ sở rau.
Gus tính toán rất hay, nhưng khi anh ta đến tìm 0666 thì lại phát hiện vẫn có người có suy nghĩ giống hệt anh ta.
Hình như hai người đó đã nhận được sự cho phép của cai ngục rồi.
Gus căng mặt đi qua (không nhìn ra được biểu cảm), bốp chát chào hỏi: “Cai ngục, có chuyện nhờ anh giúp.”
0666 thấy lạ trong lòng: “Chuyện gì?”
Gus: “Tôi cũng muốn đi đạp máy may.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận