Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 315 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 1



Chương 315 - Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 1




Chắc không phải anh cảm thấy như vậy rất hài hước đấy chứ? 1
Trước đây Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết không hề quen biết nhau, chỉ nói được vài câu ở bãi đỗ xe rồi thôi, sau khi biết đối phương cũng nhận lời mời đến đây thì đã cùng nhau vào trong.
Hôm qua Lộ Dao bảo Tiểu Cơ dọn dẹp cửa hàng trống bên cạnh tiệm net, định dùng nó làm thành phòng làm việc số hai, không có gì bất ngờ khi nơi đây sẽ được dùng để chứa máy phục vụ trò chơi mới.
Địa điểm phỏng vấn mà Cơ Chỉ Tâm thông báo với Lưu Nhất Khê và Tuyết Mai cũng là ở phòng làm việc số hai trên khu phố thương mại.
Lưu Nhất Khê, Tuyết Mai đi từ bãi đỗ xe tới, thấy hai hàng biển hiệu với phong cách kỳ lạ nằm hai bên đường thì bước chân hơi chần chừ.
Nơi này nằm ở ngoại thành, người đã ít thì cũng thôi đi, trên một con đường không một ai lui tới nhưng lại treo nhiều biển hiệu như tương tự nhau như thế đúng là rất kỳ lạ.
Du Thục đứng trước cửa khách sạn suối nước nóng thấy hai người họ thì vẫy tay: “Tiểu Tuyết, Nhất Khê.”
Mai Tuyết: “Chị Du Thục, sao chị lại ở đây?”
Du Thục cười: “Chị đang ở đây nghỉ dưỡng.”
Lưu Nhất Khê cũng rất ngạc nhiên, hai người bước lên bậc thang đi vào khách sạn suối nước nóng.
Mai Tuyết nhìn Du Thục một lúc lâu, không thể che giấu được sự kinh ngạc trong đôi mắt mình: “Chị Du Thục à, chị đi spa chăm sóc da mặt sao?”
Cũng không thể trách cô ấy hỏi như thế, Du Thục ở khách sạn suối nước nóng được hai ngày, tối hôm đến đây đã dùng Tẩy Tủy đan, sau khi thay da đổi thịt thì sự tiều tụy trên gương mặt cũng biến mất.
Lúc nãy thức dậy còn dùng một viên Dưỡng Nhan đan giúp làn da trắng mịn không nếp nhăn, trông trẻ hơn tận mười tuổi.
Mai Tuyết và Du Thục rất thân thiết với nhau, Mai Tuyết biết mấy năm nay cô ấy luôn lao đầu bận rộn chăm sóc cho gia đình và bôn ba công việc, chồng thì thay lòng, con gái thì đổ bệnh, cường độ công việc lại cao, nửa năm nay dường như Du Thục đều cố gắng chống chịu mọi thứ một mình.
Nay gặp lại Mai Tuyết thấy vẻ mặt Du Thục rạng rỡ, không chỉ có gương mặt trông trẻ trung hơn mà ngay cả con người cũng như được gột rửa từ trong ra ngoài vậy, toát lên khí chất tự tin khiến người khác ngạc nhiên.
Ý cười trên mặt Du Thục càng hiện rõ hơn: “Trông giống mới đi spa chăm sóc da mặt sao? Em sờ thử đi, không hề trang điểm gì đâu nhé.”
Cô ấy vừa thức dậy, còn đang mặc bộ quần áo ngủ mà cửa hàng đưa cho, cũng không trang điểm, cả người trông hơi lười biếng nhưng cũng rất thoải mái.
Mai Tuyết nghe cách nói chuyện của cô ấy thì chắc có lẽ là phủ nhận không đi làm mặt rồi, lập tức cảm thấy tò mò đưa tay sờ lên thử: “Mịn màng thật đấy, không phải đi chăm sóc da mặt thật sao?”
Du Thục: “Chị cũng đâu phải ngôi sao gì, chạy đi chăm sóc da mặt làm gì chứ?”
Mai Tuyết: “Vậy tại sao đột nhiên trông chị trẻ ra thế này?”
Du Thục không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hai người đến để phỏng vấn sao?”
Mai Tuyết và Lưu Nhất Khê gật đầu, sẵn tiện hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Vốn là do có Du Thục giới thiệu nên họ mới quyết định đến đây phỏng vấn.
Nhưng trông khu phố thương mại này đâu đâu cũng thấy kỳ lạ, thật sự hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hai người họ.
Du Thục: “Tình hình cụ thể hai người cứ vào phỏng vấn là biết ngay. Tôi ở ngay đây thôi, chiều nay mới về. Cho dù phỏng vấn có thuận lợi hay không thì lát nữa hai người đều có thể đến chơi với tôi.”
Lúc này Trịnh Nhiễm bước từ trên lầu xuống, thấy Du Thục đang đứng trước cửa thì chạy đến nắm lấy tay áo cô ấy: “Mẹ ơi, buổi sáng con muốn ăn bánh tôm và nhum biển hấp trứng.”
Du Thục quay đầu lại: “Vậy con đến nói với chú Tiểu Trịnh một tiếng đi nhé.”
Mai Tuyết và Lưu Nhất Khê đều ngạc nhiên, chị Du Thục còn đưa cả con gái đến đây luôn sao.
Lưu Nhất Khê hỏi: “Tôi thấy trên các bảng hiệu của khu phố thương mại này đều có hai chữ “Lộ Dao”, chẳng lẽ đều cùng chung một chủ hết sao?”
Du Thục gật đầu: “Lộ Dao là bà chủ ở đây, hai người đi gặp là sẽ biết ngay.”
Lưu Nhất Khê và Mai Tuyết đều bán tín bán nghi, đi theo hướng dẫn của Du Thục đến phòng làm việc số hai ở phía bên kia đường.
Tạm thời trong phòng làm việc số hai chỉ có một cái bàn, xung quanh đều trống huơ, Lộ Dao và Cơ Chỉ Tâm ngồi phía sau bàn, mời hai người họ ngồi xuống cùng.
Lưu Nhất Khê mặc một bộ đồ vest rộng rãi thoải mái, phần tóc phía sau tết thành một chiếc bím nhỏ, đeo chiếc kính không gọng, cách nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, là người hay ngại ngùng và hướng nội.
Mai Tuyết không khác gì với hình chụp trên mạng xã hội cả, là một cô em gái với đôi mắt to kiểu mẫu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc váy màu xanh lá mạ, trông rất có phong cách của một người đẹp cổ điển.
Hai người đều hơn hai mươi tuổi nhưng kinh nghiệm làm việc trên lý lịch lại rất phong phú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận