Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 441 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 2



Chương 441 - Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 2




Còn lâu tôi mới chết lặng như anh ta 2
Nói mới thấy may mắn, buổi tối Lộ Dao đi một vòng quanh phố U Linh và biết được rằng mặc dù tổng thể khu vực này như khu vực giải trí trời sinh, phần lớn là các cửa hàng ăn uống vui chơi, hơn nữa cửa hàng nào cũng tấp nập rộn ràng nhưng tạm thời không có ai mở cửa hàng giống cô.
Hiếm khi được một lần có một cửa hàng nằm ở vị trí tốt, người qua lại rất đông, cũng không có đối thủ cạnh tranh nên máu nghề nghiệp trong Lộ Dao không nhịn được mà sôi trào.
Con ngươi màu nâu nhạt của cô gái chợt lóe sáng, dáng vẻ vô cùng hứng thú: "Nghe rất thú vị, bao giờ bà chủ chính thức mở cửa buôn bán vậy?"
Lộ Dao nghĩ nghĩ rồi đáp: "Tôi còn phải trang trí cửa hàng, quét dọn và chuẩn bị hoạt động ngày khai trương nữa. Có lẽ nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa đấy."
Ý định ban đầu của Lộ Dao là khai trương xong sẽ tuyển nhân viên mới luôn, nhưng thế giới này hơi kỳ quái, muốn tuyển nhân viên còn phải viết đơn xin, thế nên cô quyết định sẽ xem xét trước cái đã.
Nếu sau khi chính thức khai trương mà cửa hàng đông khách thì cô sẽ nghĩ đến việc tuyển người.
Cô gái gật đầu: "Nếu sau này gặp phải vấn đề khó giải quyết, hoan nghênh cô gọi điện thoại tới ban quản lý khu Bắc bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ cử người có chuyên môn qua xử lý."
Nói xong, cô gái lấy trong túi ra một tấm thẻ đen đưa cho Lộ Dao.
Tấm thẻ đen tuyền có đường viền vàng mảnh, ở giữa viết "Tổ vệ sinh thuộc ban quản lý khu Bắc", đi kèm theo đó là một dãy số, có lẽ là số điện thoại.
Lộ Dao lật tay nhìn ra mặt sau, thấy mặt này in hoa văn chìm hình một bó đuốc.
Cô gái kia đã đi ra đến cửa, đang đứng cạnh cửa chờ Lộ Dao xem xong, thấy vẻ mặt Lộ Dao có vẻ ngơ ngác thì lên tiếng giải thích: "Quy tắc thứ tám ghi rằng nếu gặp phải mối nguy không thể khống chế thì có thể nhờ cậy sự giúp đỡ của phòng an ninh nhà thờ. Thế nhưng số lượng người cần giúp đỡ mỗi ngày rất nhiều nên nhân viên nhà thờ rất bận. Nếu không phải tình huống khẩn cấp gì thì cô có thể gọi điện cho tổ vệ sinh chúng tôi qua xử lý giúp."
Lộ Dao bày ra dáng vẻ vừa mừng vừa lo, gật đầu liên tục: "Cảm ơn nhiều."
Lúc hai người kia rời đi là chưa tới mười một giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ đóng cửa của phố U Linh nhưng trên đường đã vắng tanh, tiếng nhạc huyên náo cũng tắt ngúm từ bao giờ.
Chỉ còn ánh đèn của mấy cửa hàng hai bên đường là vẫn còn le lói, hình như còn có cả tiếng gọi ồn ào "Khoan đi đã, nào dô nào!"
Tiếc rằng chẳng có ai đáp lại.
Đối diện với cửa hàng của Lộ Dao là một quán bar có tên là "Vực Sâu", bề mặt đối diện với đường phố được lắp toàn bộ bằng thủy tinh trong suốt, ngay cả cửa cũng là cửa kính.
Vừa rồi lúc Lộ Dao ra ngoài có thấy bóng người nhốn nháo bên trong, cảnh tượng xa hoa trụy lạc, vô cùng náo nhiệt.
Còn bây giờ trong quán chẳng còn mống khách nào nữa, chỉ còn một nhân viên phục vụ đội khăn trùm đầu hình bạch tuộc đứng sau quầy bar lau chùi ly rượu.
Mấy xúc tu của con bạch tuộc trùm đầu kia trông rất giống thật. Lúc nhân viên quán bar hơi ngẩng đầu lên soi cái ly dưới ánh đèn để kiểm tra xem đã sạch chưa, mấy cái xúc tu kia còn linh hoạt nhúc nhích mấy cái.
Thị lực của Lộ Dao rất tốt, hoặc cũng có thể nói là thời gian gần đây ngũ giác của cô càng ngày càng nhạy bén hơn.
Cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc kia, thấy lớp da của nó bóng loáng như phát sáng vậy, đống xúc tu mềm mại cuộn tròn, thậm chí bên tai cô còn thoáng nghe được tiếng chất nhầy trên da "nhóp nhép" vang lên lúc xúc tu cử động nữa. Rõ ràng con bạch tuộc này giống như vẫn đang sống vậy...
Hình như nhân viên phục vụ quán bar đối diện phát hiện ra gì đó thì phải. Con bạch tuộc trên đầu anh ta chậm rãi chuyển động con mắt nhìn sang.
[Phố U Linh không có cửa hàng thủy sản.]
Khoảnh khắc lúc ánh mắt hai bên chạm nhau, quy tắc này bỗng xuất hiện trong đầu Lộ Dao. Cô cụp mắt xuống, tim đập như đang cố hết sức bơm máu lên.
Thịch... Thịch... Thịch...
Sống lưng Lộ Dao run rẩy, cánh tay nổi đầy da gà.
Cô đã từng gặp rất nhiều thứ đáng sợ hơn cái người có vẻ như là người bạch tuộc này rồi, lần nào cô cũng có thể đối mặt một cách tự nhiên bởi vì cô biết bản thân những thứ đó là quái vật.
Nhưng rõ ràng là vừa rồi cô đã nhìn thấy một con người, thế mà ngay giây tiếp theo cô lại có cảm giác quái dị như người đó đã lặng lẽ biến dị hoá thành quái vật vậy.
Chẳng hiểu sao những liên tưởng tưởng tượng đó lại cứ không ngừng sinh sôi nảy nở trong đầu khiến Lộ Dao kinh hồn bạt vía.



Bạn cần đăng nhập để bình luận