Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 614 - “Cảm ơn cô.” 3



Chương 614 - “Cảm ơn cô.” 3




“Cảm ơn cô.” 3
Đinh Tình muốn vùng ra theo bản năng, phát hiện đó là Lộ Dao bèn lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu, đã sống đủ rồi.”
Cô ấy giơ tay ra trả hai thanh kiếm cho Lộ Dao: “Cảm ơn cô.”
Lộ Dao nhận lấy kiếm rồi lại kéo cô ấy, khom người bồng cô ấy lên chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi Trương Thư Lan ở cổng: “Đi, chạy lại xe đạp điện của tôi.”
Trên đường lớn bên ngoài cũng đã xuất hiện zombie, zombie cực kỳ nhạy với tiếng động và mùi máu tanh, ba người từ xe Van bò ra đều chạy không thoát.
Họ cũng sẽ như hai người ở cửa phòng kiểm tra sức khỏe nhanh thôi.
Sau lưng vang lên tiếng la đau đớn khó nhịn của đàn ông, zombie đã bao vây Trần Phúc rồi.
Đinh Tình tựa lên vai Lộ Dao, từ từ nhắm mắt lại nói nhỏ: “Cô không nên quan tâm tôi. Tôi đã không còn hy vọng sống gì từ lâu rồi, chi bằng ở lại đây. Tôi nên cảm ơn cô, thì ra chỉ cần một con dao là có thể làm cho họ sợ hãi đến thế, tôi không còn tiếc nuối gì nữa rồi.”
Một độ ấm thấm vào lồng ngực Lộ Dao, bước chân của cô khẽ khựng lại, ra hiệu Trương Thư Lan đi theo, nói chuyện với Đinh Tình bằng tông giọng nhỏ xíu: “Cô dùng vũ khí của tôi, trên thực tế tôi cũng tính là đồng lõa của cô. Cô không có gì hết, không thể cảm ơn tôi, sau này mạng của cô sẽ là của tôi.”
Đinh Tình lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lộ Dao chằm chặp.
Lộ Dao vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi mở một cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở đường Quan Âm, chủ yếu là nhận nhiệm vụ chạy vặt do dân cư lân cận đặt đơn. Tôi thấy cô có tố chất tâm lý và thể lực không tệ, nói không chừng có thể qua được bài kiểm tra, làm một nhân viên chạy vặt ở cửa hàng.”
Đinh Tình ngơ ngác nhìn Lộ Dao, vẻ mặt phức tạp, không nói nên lời.
Lộ Dao cũng không giục cô ấy, thả người xuống bên cạnh xe đạp điện, thò tay lấy một túi thuốc bọc bằng túi ni lông trong mũ trùm đầu sau áo hoodies đưa cho Trương Thư Lan: “Thời gian gấp quá nên chỉ lấy được mấy cái này. Tôi xem sơ qua, có thuốc hạ sốt phù hợp cho trẻ em uống.”
Trương Thư Lan lộ ra biểu cảm kinh hoàng, lúc đó Lộ Dao thả cô ấy ở cổng rồi quay ngược trở vào, còn chạy vào hành lang bên trái, cô ấy còn tưởng có chuyện gì, thì ra là đi tìm thuốc giúp cô ấy.
Trương Thư Lan cúi đầu: “Xin lỗi, lúc đó đặt đơn là muốn cầu cứu.”
Lộ Dao nhét thuốc vào tay Trương Thư Lan, rồi lại lấy tỳ hưu nuốt vàng trong túi ra: “Thanh toán xong là có thể về rồi, mấy chuyện khác không cần nói.”
Trương Thư Lan cởi chiếc vòng vàng trên cổ tay xuống: “Đây là trang sức vàng tôi mua lúc kết hôn, có hơn ba mươi gram, cho cô hết.”
Danh thiếp của cô ấy là lần trước được Lộ Dao tặng, không tốn tiền.
Với khoảng cách từ đường Quan Âm đến phòng khám, phải nhận thù lao một gram vàng.
Đối tượng chạy vặt vốn là dược phẩm, lúc về cũng không thể để Trương Thư Lan lại đây, Lộ Dao thu thêm 0,1 gram vàng coi như phí chạy vặt đón người về, tổng cộng 1,1 gram vàng.
Tỳ hưu nuốt vàng cắn đứt chiếc vòng của Trương Thư Lan, cắt lấy lượng vàng tương ứng.
Lộ Dao trả phần còn lại của chiếc vòng cho Trương Thư Lan, lại lấy tờ rơi đưa cho cô ấy, rồi chở hai người rời khỏi phòng khám trước khi zombie tụ tập đến đây.
Trên đường về, Trương Thư Lan cầm tờ rơi đọc kỹ, lúc xuống xe lại mua của Lộ Dao mười tờ danh thiếp.
Nhân viên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt làm việc thô lỗ, nhưng bất ngờ làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm.
Cô ấy đứng ở bên đường nói cảm ơn Lộ Dao, cầm thuốc vội vàng đi về nhà.
Khu chung cư Trương Thư Lan sống nằm đối diện khu chung cư Quan Âm, chỉ cách con đường Quan Âm, từ trên lầu nhà cô ấy có thể thấy được cửa hàng dịch vụ chạy vặt trên con phố đối diện.
Đưa mắt tiễn Trương Thư Lan đi vào khu chung cư, Lộ Dao chạy xe về cửa hàng.
Harold khoanh tay dựa vào cửa: “Sao giờ này mới về?”
Lộ Dao dừng xe lại, dẫn Đinh Tình đi vào cửa hàng.
Harold nhìn lướt qua Đinh Tình một cái rồi khẽ nhếch khóe miệng: “Lại nhặt người kỳ lạ về.”
Đinh Tình cũng đã thấy Harold, đi được mấy bước đột nhiên quay người chạy ra cổng nôn khan.
Harold đen mặt: “Cô ta có ý gì đây? Thấy tôi là mắc ói hả?”
Lộ Dao vỗ vai hắn: “Không phải chĩa mũi nhọn vào anh, do cô ấy không được khỏe lắm. Lát nữa tôi liên lạc với Bạch Di gọi bác sĩ tới khám. Anh nói tôi biết anh đưa khách về bằng cách nào trước đã.”
Cuối cùng Harold cũng hơi chột dạ, hắn mất kiên nhẫn nói: “Dù sao thì cũng đã hoàn thành đơn chạy vặt rồi, đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa.”
Sau này Lộ Dao biết được cách mà Harold nghĩ ra từ Chương Thư, cũng không nói gì hắn.
Hai tiếng sau, một chiếc xe cấp cứu chạy tới khu phố thương mại, còn có hai nữ bác sĩ.
Lộ Dao nói rõ tình hình cho Bạch Di xong thì Bạch Di liên lạc cho Bạch Kính, gọi người từ bệnh viện nhà họ sang.



Bạn cần đăng nhập để bình luận