Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 375 - Không có chút năng lực này thì không được 2



Chương 375 - Không có chút năng lực này thì không được 2




Không có chút năng lực này thì không được 2
Năm nào người ngự thú cũng gặp hoặc ít hoặc nhiều những con thú nhỏ như vậy. Dù có dùng đan dược và linh khí bồi bổ, chúng nó cũng không sống được lâu.
Lần đầu tiên Kim Hoài Trần gặp loại thú nhỏ đó là vào năm sáu tuổi, lúc mới vào tông môn được nửa năm.
Trẻ con trời sinh đã thích động vật nhỏ, đó còn là con khổng tước màu xanh mà hắn ấp ra được dưới sự dạy dỗ của sư tôn.
Khổng tước xanh là loại linh thú khá thường gặp ở đại lục Phù Thế, rất dễ có được nên giá trị không cao.
Ngay cả đám nhóc mới vào tông môn cũng có thể dùng để luyện tập.
Nhưng có lẽ vì khi đó còn bé nên Kim Hoài Trần không để ý thấy vấn đề xuất hiện trong quá trình ấp trứng.
Lần đầu tiên nhìn thấy con khổng tước xanh kia, sư tôn hắn đã lắc đầu nói nó là sản phẩm lỗi, không thể trưởng thành.
Chẳng qua đó là con linh thú đầu tiên Kim Hoài Trần tự tay ấp ra được nên mặc dù biết kết quả sẽ không tốt nhưng sư tôn vẫn ôm chút hy vọng mong manh.
Kim Hoài Trần cũng rất yêu quý khổng tước nhỏ, ngày nào cũng dốc sức chăm sóc nó và hy vọng phép màu sẽ xảy ra.
Không ngờ chưa tới nửa tháng sau nó đã chết.
Kim Hoài Trần ôm thi thể thú nhỏ nằm trên giường khóc rất lâu.
Còn bây giờ hắn đã giống như tất cả những đệ tử khác của Ngự Thú tông, không còn đặt tình cảm vào những con thú non vừa sinh đã yếu như thế này nữa, luôn để mặc chúng tự sinh tự diệt.
Lộ Dao vòng hai tay xuống dưới nách giơ nhóc thú nhỏ hồng hồng này lên, nhìn kỹ móng vuốt và cái đầu nó rồi hỏi: "Đây là heo con hả?"
Kim Hoài Trần: "... Đây là Đương Khang."
Lộ Dao ngạc nhiên: "Thụy thú sẽ mang đến tài phú trong truyền thuyết đây à?"
Kim Hoài Trần: "... Vẫn phải tự mình cố gắng mới được."
Lộ Dao lại ôm heo con vào lòng lần nữa: "Kim huynh, tôi muốn mua con Đương Khang này, anh ra giá đi."
Kim Hoài Trần: "... Nó sinh ra đã yếu ớt, chắc chắn không sống nổi tới ngày giúp ngươi phát tài đâu."
Lộ Dao không nhịn được đáp: "Thật ra tôi không thiếu tiền, chỉ là tôi không đành lòng nhìn cuộc đời vốn không dài của nó phải trôi qua trong đau khổ thôi."
Kim Hoài Trần đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng: "Tiểu Đương Khang này kiểu gì cũng chết, nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi, không lấy tiền."
Lộ Dao: "Như vậy không được đâu."
Sau đó cô cố ý thanh tiến mười viên linh thạch thượng phẩm rồi mới ôm nhóc Đương Khách què chân đi.
Trước khi rời khỏi núi, Lộ Dao còn tặng Kim Hoài Trần một đống trục cuốn truyền tống thẳng tới quán net, mấy tấm phiếu ưu đãi và một Lưu Ảnh thạch phù, mời hắn có rảnh thì tới núi Bất Tiên chơi.
Kim Hoài Trần ôm một đống đồ, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Hai người vừa rời núi không lâu, mấy con linh thú con đã ngậm một cái ví nhỏ chạy bình bịch lên trên núi rồi gọi với vào một khe đá.
Một hồi lâu sau mới thấy một nhóc nhân sâm mập mạp chui từ phía trong ra.
Sau khi quay lại núi Thú này, nhóc nhân sâm tinh cắm mình xuống đất tự bế mấy ngày liền.
Lúc bị đám thú nhỏ ném cái ví vào mặt, cô bé vẫn còn hơi ngơ ngác, có điều vẫn ngửi ra được hơi thở quen thuộc trên cái ví này.
Nhớ lại chuyện cũ khó chịu trong lòng nên nhóc nhân sâm tinh tiện tay vứt luôn cái ví xuống đất.
Con thú nhỏ kia không hiểu, lại chạy đi nhặt rồi nhét vào tay cô bé.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng nhóc nhân sâm tinh cũng thả lỏng hơn, không vứt đi nữa mà mất tự nhiên mở ví ra.
Ví này là một cái túi càn khôn mini, không đựng được quá nhiều thứ, chỉ có thể nhét đủ một bức thư và một hộp vuông ba tầng.
Một tầng đựng bánh quy nhiều vị, một tầng đựng thịt bò viên nướng thơm lừng, tầng còn lại là một cái bánh kem bơ dâu tây tươi, tất cả đều là những món ăn mà hồi trước đến quán net nhóc nhân sâm tinh rất thèm. Hóa ra bà chủ vẫn còn nhớ.
Nhóc nhân sâm không nhịn được nếm thử một viên thịt bò, mềm mềm nhiều nước, còn thơm mùi sữa nữa, ngon hơn cô bé tưởng nhiều.
Đám thú nhỏ ngửi thấy mùi thơm lạ nhưng rất cuốn hút này đều tò mò chớp mắt rồi bắt đầu cọ cọ rễ của nhóc nhân sâm tinh, làm nũng đòi ăn.
Nhóc nhân sâm chia cho chúng nó một cái sau đó đậy chặt hộp lại, bắt đầu đọc thư.
Lộ Dao dùng chữ của Yêu tộc viết một bức thư kể lại chuyện xảy ra ở quán Internet Cafe hôm trước, sau đó xin lỗi nhóc nhân sâm và hy vọng sau này cô bé lại tới quán chơi.
Mới đọc được một nửa nhóc nhân sâm đã bắt đầu rơi nước mắt rồi.
Vì cả người cô bé đầy linh khí nên ngay cả nước mắt cũng là đồ bổ dưỡng thượng hạng.
Đám thú nhỏ vây quanh cô bé vừa an ủi qua loa vừa lén lút liếm liếm nước mắt rơi trên đá.
Thứ này còn bổ hơn cả gặm linh thảo đấy.
Sau khi lấy lại được tinh thần và thấy đám thú đang lén lút liếm nước mắt mình, nhóc nhân sâm tinh xoay người chui vào trong khe đá, chỉ chốc lát sau đã dọn dẹp xong xuôi một tay nải lớn bằng nắm đấm Nhân tộc.
Cô bé phải về núi Bất Tiên!



Bạn cần đăng nhập để bình luận