Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 141 - Mê muội trong những tiếng tán thưởng 1



Chương 141 - Mê muội trong những tiếng tán thưởng 1




Mê muội trong những tiếng tán thưởng 1
Hôm qua Kết Hương và Tử Diệp lại ở khách sạn một ngày, hễ nghĩ tới chuyện về nhà núi cao đường xa thì hai người lại thấy nhức đầu.
Họ từ trên núi xuống để gặp Lộ Dao, chặng đường mất tận nửa ngày, quay về còn phải bò lên dốc, xế chiều rời đi, về tới nhà chắc khuya luôn rồi, sáng sớm hôm sau lại xuống núi tiếp.
Lộ Dao vốn đề nghị đưa họ về, nhưng trước khi nhà mới xây xong, Kết Hương và Tử Diệp muốn về nhà ở trên cây hoa suối nước nóng nhiều nhất có thể, cô cũng không thể đưa về họ hằng ngày được.
Ký túc xá có phòng, nhưng hai người vẫn muốn về nhà mình sau khi hết giờ làm.
Ở khách sạn với mọi người náo nhiệt ấm cúng, nhưng đi làm về nhà mình vẫn sẽ có cảm giác thư thái khác hẳn.
Lộ Dao có một tư duy giải quyết vấn đề theo thói quen, lúc nghe Kết Hương và Tử Diệp khổ não, cô bắt đầu suy nghĩ “Độ cao từ miệng suối nước nóng nơi lưng chừng núi đến khách sạn có đủ làm một cáp treo phiên bản người tí hon không?”.
Nếu là cáp treo phiên bản người khổng lồ thì độ cao này rất miễn cưỡng, nhưng phiên bản tộc người tí hon thì không cần nghĩ nhiều.
Cô hời hợt đề nghị một câu, Kết Hương và Tử Diệp vui muốn chết, làm cho những người tí hon khác cũng mong chờ theo.
Lại là câu nói đó, bầu không khí sôi sục đến nước này rồi, sửa miệng thì phải đối mặt với chiêu làm nũng cửu liên hoàn của người tí hon Nitraan.
Dù sao thì gáng tới cuối cũng là chịu không nổi, thế là Lộ Dao buông xuôi.
Chỉ là Lộ Dao đã trả hết đống kiến thức vật lý ít ỏi học được lúc đi học lại cho giáo viên từ lâu rồi, vốn còn định khuya về xem video ôn lại.
Bạch Lộ bóc phốt Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh đều là học sinh giỏi khoa học tự nhiên, chỉ khác chuyên ngành đại học.
Phần vật lý cấp gia đình này hai người đều có thể san bằng nhẹ nhàng, Lộ Dao sảng khoái giao công việc chuẩn bị liên quan đến đường cáp, hệ thống ròng rọc cho họ.
Cáp treo bản thu nhỏ không phức tạp như bản thường, lắp đặt hệ thống ròng rọc và đường cáp đều là bản đơn giản hóa.
Về vấn đề an toàn, Lộ Dao quyết định dùng ma pháp bù đắp.
Công nghệ Hextech không phải chỉ có nói miệng thôi đâu.
Chuyến ra ngoài vào buổi sáng này, mục đích chủ yếu là đo lường độ dốc, xác định vị trí và độ cao lắp đường cáp và hệ thống ròng rọc, cùng với độ dài tối đa của cáp.
Giờ đi làm, nhân viên người tí hon không thể ra ngoài với Lộ Dao.
Bầu trời hôm nay của đại lục Nitraan đã bắt đầu xuất hiện hai ông mặt trời rồi, Bất Độc cũng không tiện ra ngoài.
Lộ Dao vẫn đeo gùi trên lưng, vợ chồng Kết Hương, vợ chồng Hồ Điệp và vợ chồng Ade đi theo hết.
Lúc lên núi, sáu người tí hon ngồi tán gẫu trong gùi.
Lúc Lộ Dao bận rộn trên núi, vợ chồng Kết Hương tiếp đãi Hồ Điệp, Cát Cánh, Ade và Kim Kim trong túp lều ở hốc cây họ sống ba năm qua.
Đây là lần đầu họ tiếp khách trong túp lều ở hốc cây này, Kết Hương vô cùng hưng phấn, lén ôm Tử Diệp khóc.
Túp lều ở hốc cây không rộng lắm, sáu người tí hon ngồi thành một vòng chiếm hơn nửa không gian, gần như chỉ còn lại khoảng trống cho một người di chuyển.
Ngày xưa Kết Hương và Tử Diệp chọn hốc cây này làm nhà ở chủ yếu là vì nhìn trúng độ an toàn và suối nước nóng ở nơi này, bình thường hai người ở cũng thoải mái rộng rãi.
Giả sử có lòng đi cầu phôi thai, họ phải đổi sang nơi ở khác rộng hơn.
Nhưng Kết Hương vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, Tử Diệp cũng không nhắc.
Nhóm người tí hon tụ họp với nhau rôm rả đủ rồi cuối cùng cũng nhớ ra Lộ Dao, dồn dập chạy ra khỏi hốc cây.
Lộ Dao còn đang bận rộn dưới gốc cây, họ thật sự không hiểu cô đang làm gì, từ nơi hốc cây trượt xuống nhánh cây nhỏ bên dưới, xếp thành hàng ngồi xuống, đu đưa chân ngắn bé xíu, vây xem người khổng lồ kia bận đầu đổ đầy mồ hôi.
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn gió thổi lay động hoa lá, cánh hoa rơi rụng lác đác nhảy múa theo gió, nhóm người tí hon ngồi thành hàng dưới khóm mây hồng, nét mặt tươi cười tựa như hoa.
Cô hít vào một hơi, cúi người lấy hộp cơm trưa trong gùi ra, đưa lên để họ mỗi người lấy một nắm cơm, lại kẹp bình nước lên chẽ cây.
Nhân lúc nhóm người tí hon gặm cơm nắm, Lộ Dao lặng lẽ móc điện thoại trong túi ra.
Lúc trước cô không hiểu sao có một số người như lắp camera trên đầu vậy, chút chuyện lớn như hạt mè cũng phải chụp lại đăng lên mạng, mãi đến khi cô gặp gỡ người tí hon Nitraan...
Chụp được cảnh hài lòng, Lộ Dao cất điện thoại vào, tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi xuống, lấy cơm nắm tam giác trong hộp cơm trưa ra vừa ăn vừa nói: “Ăn xong ngồi thêm chút nữa thì về nhé.”
Kết Hương: “Cô làm xong rồi hả?”
Lộ Dao gật đầu: “Ừm, gần xong rồi.”
Hồ Điệp: “Cáp treo sắp xong chưa?”
Lộ Dao lắc đầu cười: “Giai đoạn chuẩn bị trước cũng ổn rồi, còn phải về bàn bạc lại với Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh chút nữa, làm linh kiện chắc cũng phải mất hai ba ngày.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận