Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1199 -



Chương 1199 -



Giọng của Lộ Dao vẫn đang tiếp tục vang lên từ trong loa điện thoại, nghe như làn nước trong vắt từ từ xua tan nỗi sợ hãi trong lòng ông ấy, lại như khiến ông ấy phải đối diện với một cơn ác mộng khác nặng nề hơn."Tôi cảm thấy rất tiếc vì không thể sửa được kết cục tử vong của ông, nhưng tôi không muốn trơ mắt nhìn ông bị bệnh tật hành hạ đến mức không còn hình người. Khi còn sống, trông con người có vẻ giống như đang không ngừng theo đuổi kết quả nhưng thực chất lại là đang thể nghiệm quá trình. Dù sao thì cuối cùng tính mạng cũng quy về chung một cái kết thôi.""Còn tôi thì chỉ muốn cung cấp cho quãng đường cuối cùng của ông một chút trợ giúp không đáng kể mà thôi. Nếu ông thật lòng hy vọng trước khi chết được biến thành một cái cây thì cam kết hôm qua của tôi vẫn có hiệu lực như cũ. Ông Cố đã tám mươi tuổi rồi, không biết ông có vui vì điều này không? Tôi không hề dỗ ông như dỗ trẻ con."Cố Lương Thời giơ tay trái lên đè chặt tay phải, muốn khống chế cho nó đừng run nữa nhưng tiếc rằng hành động của ông ấy chẳng có tác dụng gì.Không chỉ tay ông ấy đang run mà ngay cả môi cũng run không ngừng: "Tôi cần... Trả giá... Bằng gì?"Nếu tất cả những chuyện này đều là thật thì chắc chắn đằng sau đó có cạm bẫy.Lộ Dao muốn cái gì?Tiền của ông ấy ư?Không biết có phải ảo giác hay không nhưng ông ấy cứ có cảm giác giọng nói phát ra ở đầu dây bên kia hình như đột nhiên trẻ hơn rất nhiều. Thứ duy nhất không đổi là giọng điệu thản nhiên kia."Ông không cần trả giá gì cả. Chẳng qua nếu ông khăng khăng muốn hồi báo gì đó thì cứ tận tình hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng này đi."Cố Lương Thời: "Sau khi biến thành cái cây, tôi còn có thể khôi phục lại thành người nữa không?"Lộ Dao: "Bây giờ cây húng quế kia sao rồi?"Cố Lương Thời: "Biến mất rồi. Nó đã trở thành một con bướm trắng."Lộ Dao: "Bướm trắng không hề muốn trở thành cây húng quế chút nào nên mới có ngày nó quay về đúng với dáng vẻ của mình. Việc có muốn tiếp tục làm một cái cây hay không thì còn phải xem nguyện vọng của ông như nào đã."Cố Lương Thời: "Tại sao cô lại phải làm như vậy?"Lộ Dao giơ tay lên vuốt mấy lọn tóc bạc loà xoà trước mặt ra sau tai rồi cười đáp: "Chẳng phải từ đầu tôi đã nói với ông rồi sao? Tôi muốn dùng cái chết làm màu nền để thế giới này có thêm chút màu sắc khác, có điều tôi hành động dựa trên quan điểm là không phá hỏng lớp màu cũ vốn có nhưng vẫn làm nổi bật được phong cách sinh động của bản thân."Ánh trăng ở thị trấn Đồng Hoa rất sáng, chiếu rọi cả vùng quê rõ như ban ngày nhưng lại chẳng ai ngộ nhận đêm trăng là ban ngày cả.Ánh trăng không sáng ngời chói lóa như ánh mặt trời, không thể xua tan hết tất cả bóng tối nơi đây, thậm chí ngay cả ánh sáng phát ra này cũng không phải của chính nó, thế nhưng chút le lói đó vẫn đủ để soi rõ con đường trước mặt người đi đêm.Chỉ có người từng đi trong bóng tối mới biết được rằng không có ánh trăng, bóng tối sâu hun hút vô tận đến nhường nào.Dù là chút ánh sáng le lói loé lên trong chốc lát cũng đủ để bọn họ kiên trì tiến lên phía trước thêm một bước rồi.Có khi bước này là bước cuối cùng trong chặng đường cũng nên.Đi hết đoạn đường này, người đó sẽ về đến nhà, cuối cùng cũng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.Sau khi cúp máy, Cố Lương Thời nhìn chằm chằm lọ thuỷ tinh trống rỗng trên bàn, hồi lâu sau ông ấy mới chống đầu gối đứng dậy rồi dặn Bình An: "Đi dọn dẹp đồ đạc rồi gọi tài xế tới cho tôi, tôi muốn tới An Bình."An Bình là một trấn nhỏ hẻo lánh không khác thị trấn Đồng Hoa lắm. Hiện tại rất ít người biết được Cố Lương Thời là người gốc An Bình.Trước đây ông ấy mất ba mươi năm mới hoàn toàn thoát được khỏi trấn nhỏ lạc hậu bị núi bao quanh kia. Sau khi làm ăn kiếm ra tiền ở thành phố lớn, ông ấy mua nhà định cư ở đó luôn, không đề cập tới lẫn qua lại nơi nghèo nàn này nữa.Nhưng người đến tuổi xế chiều rồi lại thường nhớ nhà nhớ quê cũ.Cố Lương Thời trở về huyện thành một mình, mua một căn biệt thự nhỏ để dưỡng lão, còn thuê cả dì giúp việc và tài xế nữa. Thỉnh thoảng rảnh rỗi ông ấy đi dạo loanh quanh, trải nghiệm cuộc sống bình an hương dã. Tuy nhiên, ông ấy vẫn luôn tránh né An Bình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận