Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 246 - “Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 1



Chương 246 - “Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 1




“Còn tưởng không thể lên mạng nữa, sợ chết ông đây!” 1
Chung Liên Gia dự tính kế hoạch tân trang quán nét sẽ diễn ra trong vòng nửa tháng, nhưng thực thế chỉ mất ba ngày.
Lộ Dao nâng cấp dị không gian mất một ngày.
Ngày hôm sau, nhân viên trở lại quán thì phát hiện không gian quán net nhỏ ngày xưa nay không chỉ rộng gấp đôi, thậm chí đã có tầng gác lửng.
Lộ Dao dỡ một phòng riêng cũ ở tầng một, trực tiếp dựng vách lắp năm máy. Lắp thêm hai hàng máy trong sảnh, dưới lầu có tổng cộng hai mươi lăm máy.
Tầng hai gồm những phòng riêng được ngăn bởi vách tường ở hành lang, chính giữa để trống. Trên lầu có hai phòng riêng cho hai người, ba phòng riêng cho một người, tổng cộng bảy máy.
Lắp ráp, điều chỉnh máy mới mất một ngày.
Trình Diệp và Tiểu Chung bận rộn trong quán, Lộ Dao lại đến Lưu Tiên thành một chuyến.
Vũ Lăng không có ở quán nên đổi thành Toàn Phong ra ngoài với Lộ Dao.
Toàn Phong là ma, ngày xưa từng theo Ma Tôn du ngoạn nhân gian. So với Ma Bảo sống trong Ma vực từ bé, Toàn Phong có kiến thức cơ bản, còn tinh thông các kiểu ngụy trang. Chỉ là Ma tộc thường không thèm ngụy trang thành người khác, đi đâu họ cũng xuất hiện với ma khí phần phật khắp người.
Lộ Dao thấy không ổn nên nhờ Toàn Phong giúp cô cải trang thành dáng vẻ tương tự lần trước — Một sen yêu có yêu lực thấp.
Toàn Phong đi theo, dĩ nhiên cũng phải ngụy trang chút đỉnh. Nhưng hắn ta không chịu làm yêu, trái lại mặc áo đạo sĩ, giả làm tu sĩ.
Kết quả bị Lộ Dao bác bỏ.
Có tu sĩ nào lại đi chung với Yêu tộc không? Trông rất kỳ cục.
Toàn Phong cam chịu, trang điểm bừa thành một sóc bay tinh.
Lộ Dao mang theo ba cái bàn phím hàng mẫu mới làm xong đi tìm Lưu Sinh.
Trong tay Lưu Sinh đã có bàn phím dành cho yêu luyện chế xong, cường độ thật sự cao hơn bàn phím nhựa.
Lưu Sinh thấy bàn phím mới có chế độ chuyển đổi ngôn ngữ thì khá ngạc nhiên: “Có cái mới nhanh vậy cơ à?”
Lộ Dao: “Thật ra chỉ thêm chức năng hoán đổi chữ viết thôi. Tôi muốn nhờ cậu luyện chế một lô bàn phím mới, chậm nhất mười ngày sau giao hàng.”
Lưu Sinh giao bàn phím dành riêng cho yêu đã làm xong cho Lộ Dao, hai người ký hợp đồng ủy thác mới. Hắn sẽ đưa bàn phím mới đến quán net trong thời gian đã hẹn.
Làm chính sự xong, Lộ Dao định đi vòng vòng sạp bán phù chú và tiệm đan dược ngoài Linh Đan các.
Lần này cô mang theo khá nhiều linh thạch trong người, đúng lúc có thể mua được đồ lần trước chưa mua. Kết quả đảo một vòng, lần nào Lộ Dao chọn xong đồ định trả linh thạch cũng bị Toàn Phong ngăn lại rồi kéo đi.
Lộ Dao: “Rốt cuộc cậu bị cái gì?”
Toàn Phong gãi đầu, phớt lờ chất vấn có lực công kích mạnh mẽ của bà chủ, nói nhỏ: “Mắc quá. Lưu Tiên thành do Yêu tộc cai quản, thứ họ bán cho tu sĩ giá rất đắt. Những đan dược, phù chú và túi càn khôn kia ở nơi khác rẻ hơn rất nhiều.”
Lộ Dao nhìn chằm chằm Toàn Phong: “Sao cậu biết nhiều vậy?”
Toàn Phong: “Mấy trăm năm trước có theo Tôn Thượng du ngoạn nhân gian, ta đi ngang nhiều sạp hàng nhỏ kiểu này lắm.”
Lộ Dao: “... Bao lâu rồi cậu không đến nhân gian?”
Toàn Phong: “Năm trăm năm thì phải? Từ khi cửa giữa hai giới Ma vực và nhân gian đóng lại, đây là lần đầu ta ra ngoài.”
Lộ Dao: “... Giá đồ năm trăm năm trước sao có thể giống với bây giờ?”
Toàn Phong không cảm thấy có gì sai: “Nhưng phù chú treo trong tiệm phù chú và đan dược trong tiệm đan dược vẫn giống hệt năm trăm năm trước, không có đồ gì mới hết, giá lại gấp mấy lần. Ta xem tới xem lui, năm trăm năm trôi qua, nhân gian này cũng chỉ có quán Internet Cafe của ngươi là coi như thú vui mới mẻ.”
Thời gian ở tu chân giới thoắt cái thôi đã là năm trăm, ngàn năm, thậm chí mười nghìn năm. Nên trong mắt Toàn Phong, năm trăm năm có thể chỉ như năm mươi ngày.
Lộ Dao cũng không vội mua đồ, tiếp tục hỏi thăm: “Tôn Thượng các cậu thích đến nhân gian lắm sao?”
Toàn Phong lắc đầu: “Tôn Thượng không có sở thích gì. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian Tôn Thượng lại đến nhân gian một chuyến, ta cũng không hiểu tại sao.”
Lộ Dao: “Chẳng lẽ là để gặp ai đó?”
Toàn Phong lại lắc đầu: “Nhân gian nào có ai đáng để Tôn Thượng bận tâm như vậy?”
Lộ Dao: “Tóc của Tôn Thượng các cậu màu gì?”
Đôi khi Toàn Phong thấy bà chủ sâu không lường được, đôi khi lại thấy cô không hề đáng sợ.
Toàn Phong: “Dù hình dạng thật thế nào đi chăng nữa, lúc Ma tộc hóa thành người đều có tóc đen.”
Ma Tôn có tóc đen mắt đỏ.
Lộ Dao ngó lơ vẻ mặt kỳ lạ của Toàn Phong, xoay người đi về phía truyền tống trận: “Về thôi.”
Toàn Phong vẫn chưa quen với tư duy nhảy số đột ngột của cô: “Không mua đồ nữa?”
Lộ Dao: “Cậu đã nói mắc nên tôi đây nghe lời khuyên. Lần sau có cơ hội thì đến chỗ khác mua.”
Lộ Dao và Toàn Phong chân trước vừa rời khỏi Lưu Tiên thành, tin tức đã truyền đến phủ thành chủ.
Cơ Trang ngồi trước bàn nghe Yêu ti bẩm báo. Chờ Yêu ti rời khỏi, hắn ta cầm Lưu Ảnh ngọc phù trước bàn lên.
Cô là một người phàm, lại hóa thành tiểu yêu vào thành. Tuy đã đeo mạn che mặt, nhưng chỉ cần trông thấy đôi mắt kia thì Cơ Trang có thể nhớ đến lần đầu tiên gặp Ngọc Dao vào ba trăm năm trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận