Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 139 - Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 2



Chương 139 - Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 2




Cạnh tranh chút rồi sẽ tự mình nảy mầm 2
Tầng hai, tầng ba là phòng ở, tầng hai có mười hai gian phòng nhỏ tinh xảo đủ cho 1 – 3 người ở, tầng ba có sáu gian phòng lớn đủ cho 2 – 6 người ở.
Từ hành lang tầng một đi lên, có ba cầu thang xoắn ốc, bên trong còn lắp bảy chiếc thang máy.
Lộ Dao nhờ Bạch Lộ trang trí bên ngoài, trên vách tường và tay vịn cầu thang điêu khắc hoa văn chạm nổi hoa lệ khéo léo, trên tường thì cứ cách một khoảng lại treo một bức tranh, tranh sơn dầu, màu nước, tranh vỏ trứng, còn có tranh sáng tạo làm từ ngàn hoa.
Những tác phẩm đầy phong cách treo trên hành lang, vậy mà cũng hài hòa cực kỳ.
Chính giữa tòa nhà mái vòm màu lam còn có một tháp đồng hồ, mặt đồng hồ hình tròn của đồng hồ quả quýt được khảm ở giữa.
Lúc Lộ Dao xây tháp đồng hồ phát hiện một thứ, thời gian trên đại lục Nitraan cũng khác với khu phố thương mại.
Quy đổi ra, một ngày trên đại lục Nitraan bằng mười sáu tiếng ở khu phố thương mại.
Cho nên mặt đồng hồ ở tháp đồng hồ trong khách sạn khác với khu phố thương mại.
Mới đầu Lộ Dao không hiểu lắm, chỉ có thể ghi lại cặn kẽ tình hình trên đại lục Nitraan, nhờ Edward giúp đỡ, tạo ra một mặt đồng hồ hoàn toàn tuân theo quy luật trên đại lục Nitraan.
Vì chế độ thời gian trên đại lục Alexandria và khu phố thương mại cũng có chênh lệch rất lớn, nên Edward và Ambrose đều từng âm thầm nghiên cứu rồi.
Mặt đồng hồ màu vàng khảm trên tường trắng tinh, phối với mái vòm màu lam nhạt, tranh vẽ tinh xảo chạm nổi và phong cách kỳ lạ, điểm lên tòa lâu đài này một vẻ hoa lệ dị thường.
Hà Âm và Phong Cần ngẩng đầu đứng ở cửa cầu thang, không nói một lời.
Trúc Châu chờ nửa ngày cũng không thấy họ phản ứng gì, không nhịn được lên tiếng: “Khu phòng dành cho khách này chạng vạng hôm nay mới khai trương, hai người là cặp khách hàng đầu tiên vào nhận phòng.”
Các người tí hon ở chung lâu ngày với nhân viên người khổng lồ, mưa dầm thấm đất, học được cách nói năng thường ngày của người khổng lồ, “khai trương”, “nhận phòng” đều là từ ngữ mới học được.
Quả nhiên Hà Âm và Phong Cần lộ vẻ ngạc nhiên, đáy mắt dâng lên ánh sáng li ti, dường như tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều.
Trúc Châu hơi sốt ruột, sao phản ứng bình tĩnh vậy?
Buổi chiều Lộ Dao dẫn họ đến xem khu phòng dành cho khách mới khai trương, họ còn rất kinh ngạc nữa kìa.
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc đã lật đổ hết mọi kiến thức liên quan đến nhà cửa phòng ốc trong nhận thức của tộc người tí hon.
Tạo vật như bút tích của thần linh này, vậy mà mở sừng sững trước mặt mọi người.
Lúc ấy Hồ Điệp và Ade đòi đổi nhà, họ muốn vào ở nhà ấm Hoa Hồng ngay, bị Lộ Dao khuyên ngăn một cách khó khăn.
Sau đó họ lại có ý tưởng mới cho nhà mới, đòi Lộ Dao sửa ở này sửa chỗ kia, Lộ Dao bận đến khuya mới thoát thân.
Lộ Dao lấy chìa khóa ra đưa cho Hà Âm: “Phòng 203, Trúc Châu sẽ dẫn hai người lên.”
Đi lên cầu thang, trên vách tường chính giữa lối vào treo một bức tranh sơn dầu “khổng lồ”, tông màu đậm và nóng, khách hàng nhìn thấy rất khó để không ngừng bước.
Lộ Dao giải thích: “Đây là hoa hồng.”
Hà Âm ngạc nhiên: “Hoa hồng là một loài hoa?”
Lộ Dao gật đầu: “Phải.”
Hà Âm thất thần: “Loài hoa thật nồng cháy, tôi chưa thấy bao giờ.”
Lộ Dao: “Ngày mai tôi lấy vài cây đến khách sạn, khi ấy mời cô đến ngắm.”
Hà Âm gật đầu, cảm xúc ưu sầu giữa mày dường như lại vơi đi đôi chút.
Trên hành lang và cầu thang trải một tấm thảm dày mềm mại, trước khi tiến vào họ đều không phát hiện.
Trên hành lang tầng hai lại có một bức bích họa khác, cả chặng đường đều là trải nghiệm mới.
Trước cửa phòng 203, Trúc Châu đặt hành lý xuống, mời khách hàng mở cửa.
Trang trí trong phòng cũng là phong cách châu Âu cổ điển, thảm màu tối nhìn sơ thì thấy đơn điệu, nhìn kỹ thì hoa văn phức tạp, loáng thoáng còn có màu vàng lấp lánh.
Từ huyền quan đi vào, đèn chùm pha lê treo trên trần nhà y như bảo thạch, tua nào cũng lung linh.
Ánh đèn chiếu xuống sô pha bằng da kiểu Âu chính gốc, rải lên bàn trà trải khăn ren phức tạp, giường phẳng lớn treo rèm giường hoa lệ, không ngừng thu hút sự chú ý của khách hàng.
Cuối cùng cũng thấy được cảm xúc kinh ngạc, bơ vơ, lại không kìm được sự yêu thích trong mắt khách hàng, Trúc Châu cũng thấy thỏa mãn rồi.
Họ lịch sự kéo về sự chú ý của khách hàng, cẩn thận giải thích cho khách hàng cách sử dụng những đồ dùng cơ bản trong phòng như thường lệ, cuối cùng sắc mặt hòa nhã lui ra: “Lát nữa, tôi sẽ đưa bữa ăn lên.”
Ra ngoài xuống lầu, Trúc Châu điên cuồng xông về tòa nhà gạch xanh, tựa vào cửa phòng bếp mặt đầy thỏa mãn nhiều chuyện: “A Diên, nhà ấm Hoa Hồng có khách nhận phòng rồi. Em không thấy biểu cảm của khách hàng sau khi vào phòng đâu...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận