Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1072 -



Chương 1072 -



Sáng sớm hôm đó đích thân 0815 đến tiệm sách để đón Lộ Dao đưa cô đến bến cảng để rời khỏi đảo.Nhân viên trên đảo rời khỏi thì sẽ có phi thuyền chuyên đưa đón, còn bến cảng để rời khỏi đảo Quán này thì lại không công khai cho người không phải là nhân viên trên đảo.Lúc Lộ Dao ra khỏi đảo thì đã được 0815 đựng trong một chiếc rương kim loại màu đen tuyền trong như vali để đưa lên phi thuyền rời khỏi đảo.Chiếc vali kim loại ấy được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, khi con người chui vào đó thì cũng giống như giống như đang bị giam trong một căn phòng với tứ phía tối đen, không có bất kỳ chiếc cửa sổ nào, không nghe được âm thanh, cũng không cảm nhận được gì, thậm chí còn che giấu cả tinh thần lực nữa.Nhưng dường như Lộ Dao lại không hề bị ảnh hưởng gì, hoặc có thể nói là đẳng cấp bóng đen của cô đã vượt xa giới hạn của chiếc rương kim loại kia nên không hề bị khống chế hoàn toàn.Vì thế nên Lộ Dao đã thăm dò được một chiếc phi thuyền màu bạch kim đang đậu lại ở bến cảng.Có một người máy mang lại cho người ta cảm giác bị áp bức đang bước xuống khỏi phi thuyền.Người đó đi ngang qua 0815.0815 cúi đầu gọi một tiếng “trưởng nhà giam”.Sau khi lên được phi thuyền, Lộ Dao vẫn bị nhốt trong chiếc vali kim loại màu đen đó.Hình như trong vali có thiết bị đặc biệt có thể giúp cô không bị ngạt thở.Cô nằm trong vali ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ, cứ lặp đi lặp lại như vậy tận ba lần, cuối cùng phi thuyền cũng đã dừng lại.Chiếc vali được mở ra, Lộ Dao mơ mơ màng màng mở mắt, trước mặt cô là một người máy lạ mặt mà cô chưa từng gặp qua.0815: “Chúng ta đã ra khỏi đảo rồi.”Lộ Dao ngồi dậy, ngạc nhiên quan sát 0815 từ trên xuống dưới: “Anh đã thay một cơ thể người máy khác rồi sao?”0815: “Trong đợt livestream lần trước, đa phần cơ thể người máy sử dụng trong lúc làm việc của cai ngục đã bị lộ, lúc đó tôi cũng ở hiện trường nên sẵn cũng thay mới luôn để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”Lộ Dao gật đầu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.”0815 lắc đầu: “Tôi sẽ đợi ở đây, cô nhanh chóng đi giải quyết chuyện của mình rồi quay lại đây sớm đi.”Nhiệm vụ lần này của 0815 chính là đưa Lộ Dao ra khỏi đảo, sau đó đưa cô trở về chiến hạm chính trước khi trời tối.Hành tinh của anh ấy và Lộ Dao đang đứng không phải phải là hành tinh có trạm tiếp tế số mười của đảo Quán mà là một hành tinh bình thường khác, gần hành tinh BS-111 hơn trạm tiếp tế.Lộ Dao đã bàn bạc với Harold là sẽ gặp mặt nhau ở hành tinh BS-111 nên vẫn phải bắt thêm một chuyến phi thuyền khác nữa.Sau khi rời khỏi đảo Quán, một số quyền hạn trong quang não của Lộ Dao đã được gỡ bỏ.Cô đã có thể tìm kiếm vị trí hiện tại của mình ngay trên quang não, vạch sẵn đường đi đến hành tinh BS-111.Lộ Dao bước ra khỏi căn phòng của khách sạn mà 0815 đã đặt cho mình, nhân khoảng thời gian đi thang máy xuống lầu thì cô đã dùng quang não đặt vé phi thuyền đến hành tinh BS-111 xong rồi.Lộ Dao bước ra khỏi khách sạn, đứng giữa ngã tư đường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.Những chiếc phi thuyền bay chằng chịt trên bầu trời như những đàn cá tung tăng, trên đường đa phần đều là người máy, nửa người máy, dường như không thể nhìn thấy bất kỳ bóng dáng người nguyên sinh thuần chủng nào.Những tòa kiến trúc cao chót vót và những sinh vật bằng kim loại cao lớn trông như những bức tường cao kín không kẽ hở, bà chủ người nguyên sinh thấp bé bị vây ở giữa, nếu như phải nói nó kinh khủng như thế nào thì có thể dùng hình ảnh một con dê con đang lạc vào đàn sư tử để hình dung.Lộ Dao mặc kệ những ánh nhìn tò mò xung quanh, cô dùng quang não để thuê một chiếc “xe bay một người” bên đường rồi lao nhanh về phía trạm phi thuyền.Lúc lên phi thuyền Lộ Dao thấy mọi người xung quanh đều không mang theo hành lý loại lớn, lúc vào trạm thì đưa tay ra để laser quét qua, những ngón tay kim loại to thô có, mảnh khảnh có, mỗi người một vẻ nhưng có một điểm chung là ai cũng đeo nhẫn kim loại trên tay cả.Cuối cùng cô cũng nhìn thấy được chiếc nhẫn không gian đặc biệt của thế giới này rồi, nó mini hơn cả túi càn khôn, kích thước và độ dày bên trong có thể tùy chỉnh theo ý thích, còn có thể thiết kế bề ngoài theo ý mình thích nữa, có người khắc hoa văn lên đó, cũng có người khảm những viên đá sang trọng lên, mỗi người một phong cách.Nếu mang thứ này về thành phố Dao Quang để bán thì chắc chắn sẽ trở thành một món đồ ăn khách.Lộ Dao lắc đầu nuối tiếc, nhưng thế giới của cô lại không thể sử dụng được.Nghĩ đến khoản phí bản quyền khổng lồ sắp phải chi trả cho tác giả của quyển sách &LTTruy;ền Thuyết Phàm Nhân Tu Tiên> thì tâm trạng của Lộ Dao càng tụt dốc nhanh hơn.Tám tiếng đồng hồ sau, chuyến phi thuyền của Lộ Dao đáp xuống hành tinh BS-111 đúng giờ.Cô bước xuống phi thuyền, đứng từ xa là đã thấy Harold đang đứng ở cửa ra vào.Harold là một con rồng khổng lồ nên cho dù đang trong hình dạng của một chàng thiếu niên thì cũng cao to hơn loài người bình thường.Nhưng khi đứng giữa dòng người máy rất cao to đang qua lại tấp nập như thế thì ngay cả Harold cũng trở nên nhỏ bé hẳn, điều này giúp Lộ Dao vừa nhìn là đã có thể nhìn thấy cậu ấy giữa rừng người thế kia.Harold kiên nhẫn đợi Lộ Dao bước đến chỗ mình, lập tức bị xụ mặt oán trách: “Người ở đây bị gì thế? Vác lên người bộ giáp sắt lớn như thế làm gì chứ, vừa vướng víu, trông còn đần độn nữa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận