Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 887 -



Chương 887 -




Thời gian lặng lẽ trôi đi, thần linh ngủ sâu, Nhân tộc không ngừng phát triển.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà thần linh dần bị mọi người quên lãng, thần đài đổ nát, sau đó không còn ai đến quét tước hay viếng thăm nữa.
Vào một hôm nào đó, Mặc Chúc bị một cơn động đất đánh thức, anh ta đã tìm kiếm khắp nơi rất lâu, sau vài ngày thì cuối cùng cũng nhớ ra hòn đá mà mình chôn dưới giường không thấy tung tích đâu nữa.
Bên dưới giường có một đường hầm khổng lồ, hòn đá phong ấn mầm bệnh kia đã hoà lẫn vào lớp đất đá, các thợ mỏ lầm tưởng nó là vàng nên đã đào lên rồi mang đi.
Lộ Dao xem đến đây thì không khỏi quay đầu nhìn sang Mặc Chúc đang ngồi bên cạnh: “Ngài thích ngủ trong đất lắm sao?”
Sự uy nghiêm của thần linh, nhiệm kỳ thất bại trong quá khứ, đám con dân ngu xuẩn, chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà mọi lịch sử đen tối của Mặc Chúc đều bị đào lại hết, anh ta không còn mặt mũi gì đứng trước mặt bà chủ nữa.
Nhưng Mặc Chúc cũng rất rộng lượng, chỉ bĩu môi rồi đáp lại: “Ta được sinh ra từ đá, sau khi thành thần thì vẫn thích ngủ ở những nơi sâu thẳm như thế vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.”
Lộ Dao: “Thần vực của ngài mà người bình thường cũng có thể đào ra được sao?”
Mặc Chúc đáp: “Đất đai là sự kỳ diệu của tạo hóa, nó không thuộc về thần mà chỉ thuộc về sinh mệnh. Hơn nữa Thần vực của ta nằm trên mặt đất, lúc đó chỉ nghĩ đến việc chôn vùi mầm bệnh này ở nơi sâu hơn, càng sâu càng tốt. Nhưng thời gian quá dài nên địa tầng cũng biến đổi, không ngờ là nó sẽ rơi xuống bên dưới.”
Đột nhiên Lộ Dao không biết nên nói gì.
Nên nói không hổ là thần linh được sinh ra từ đá sao?
Nên mới gần gũi với đời sống dân dã như thế.
Mặc Chúc mặc kệ, tiếp tục câu chuyện của mình: “Cho dù không có mầm bệnh đó thì thế giới này cũng sắp sụp đổ rồi.”
Lộ Dao hỏi: “Sao lại nói thế?”
Mặc Chúc: “Ta cho rằng mình ban tài phú cho con dân mình thì có thể khiến họ sống hạnh phúc hơn. Nhưng vào lúc ta tỉnh lại thì cả thế giới này đều đã thay đổi hoàn toàn. Khắp nơi đều là vàng, các tòa nhà chọc trời nối liền nhau, sản phẩm trong các khu thương mại ngày càng nhiều, ngày nào họ cũng mua sắm một cách điên cuồng, thành phố về đêm ngập chìm trong các dãy đèn neon, đêm nào cũng nhảy nhót ăn mừng. Loài người không hề trở nên cao thượng vì cuộc sống no đủ mà ta ban cho, ngược lại còn đắm mình vào các cuộc ăn chơi sa đọa, trông hệt như đám động vật nguyên thủy vậy… Ta không thích loài người như thế.”
Lộ Dao không được thấy nước Hoàng Kim trước khi dịch bệnh zombie bùng phát, nếu như cô có thể đến đây kịp thời thì có lẽ sẽ thấy được một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới ngập chìm trong vàng son, xa hoa tráng lệ, có người trở thành nô lệ của đồng tiền, còn có người thì trở thành nô lệ dưới các sản phẩm xa hoa.
Nhưng cô lại đến muộn hai tháng, lúc đó dịch bệnh đã bùng phát, nó đã phá hủy toàn bộ đất nước, giá vàng tụt dốc, thậm chí là không còn giá trị.
Mặc Chúc ngồi trên thần đài u tối, đổ nát, tận mắt chứng kiến phần đất thờ của mình trở nên hoang tàn lần nữa, cứ như một cơn ác mộng lặp đi lặp lại không ngừng.
Lộ Dao “Cho nên ngài mới mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt sao?”
Mặc Chúc yên lặng một lúc lâu mới đáp lại: “Cho dù bổn thần có suy nghĩ thế nào thì ngày mà thế giới diệt vong đang đến gần là sự thật đang hiện ra rành rành trước mắt. Nhưng tên nhóc kia đến rồi.”
Lộ Dao: “Lục Minh Tiêu sao?”
Mặc Chúc gật đầu: “Ngài ấy giao cho ta một món đồ, bảo ta bảo quản giúp, nói là sẽ có ngày mình đến lấy lại. Điều kiện trao đổi là ngài ấy sẽ giúp ta giải quyết dịch bệnh, có thể không cần phải thiết lập lại thế giới này.”
Đối với thần linh mà nói thì việc thiết lập lại thế giới là một việc rất quan trọng, không những cần phải tạo mới sinh vật mà ngay cả thực vật, hoàn cảnh, văn hóa đều phải bắt đầu làm lại từ đầu, chuyện này cần tiêu hao rất nhiều thần lực.
Mà Mặc Chúc thì lại không còn muốn làm thần linh nữa.
Anh ta đã từng ban rất nhiều mỏ vàng xuống mảnh đất này.
Nhờ có vị thần là Mặc Chúc đây mà nước Hoàng Kim mới trở thành lá cờ nổi bật nhất trong thế giới này.
Do loài người cứ mãi đuổi theo vàng bạc, tiền tài nên mới khiến dịch bệnh bùng phát, từ đó vàng cũng dần mất đi giá trị ban đầu của nó.
Giá trị thần linh của Mặc Chúc cũng không còn quan trọng nữa, cũng giống như số vàng kia vậy, thần lực cũng tiêu tan dần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận