Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 602 - “Hiểu chưa?”4



Chương 602 - “Hiểu chưa?”4




“Hiểu chưa?”4
Lộ Dao đi qua kiểm tra tình trạng của họ, rút chai nước khoáng từ ngăn bên hông ba lô của họ đưa qua.
Lúc này Phùng Binh và Triệu Hiểu Bằng cũng thấy khát khô rồi, cổ họng như bị thiêu đốt, bèn vặn nắp chai ngẩng đầu nốc ừng ực.
Qua tầm nửa phút, những người tụt lại phía sau nhếch nhác chạy khỏi cửa.
Ba lô trên người họ rách rưới, trông cũng không còn phồng lên như trước.
Người chạy ra cuối cùng là tên đàn ông nửa đường đã không muốn vứt bớt vật tư mà còn lén mắng Lộ Dao, ba lô của anh ta rách tả tơi nhất, hơn phân nửa vật tư đều rơi mất lúc lôi kéo chạy thoát thân.
Người đàn ông khom người thở phì phò mấy hơi rồi ngước lên trừng Lộ Dao: “Rốt cuộc cô mắc cái giống gì hả? Đi được nửa đường lại bỏ mặc mấy người chúng tôi?”
Đại Lưu và một người nữa kéo anh ta, bảo anh ta bớt nói vài câu.
Người đó như điên lên vùng khỏi sự kìm kẹp của họ, khập khiễng đi đến trước mặt Lộ Dao, đưa tay ra chỉ vào cô, há miệng định mắng to.
Một giây sau anh ta chợt lùi về, nhìn chằm chằm miệng súng đen ngòm trước trán, mặt mày trắng bệch ngậm miệng lại.
Lộ Dao cầm súng dí mạnh vào trán người đàn ông tuôn mồ hôi như nước hai cái.
Anh ta lập tức bủn rủn quỳ xuống, la hét thất thanh xin cô tha cho: “Xin lỗi xin lỗi! Tôi sai rồi tôi sai rồi!”
Người xung quanh cũng hoảng sợ.
Hai người bạn của Tống Húc còn chưa đi, vừa thấy Lộ Dao ra ngoài còn định qua chào hỏi, chỉ là chưa kịp lên tiếng đã bị sự việc đột ngột này dọa cho lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn Phùng Binh và Triệu Hiểu Bằng: “Hai người bỏ ba lô lên chiếc xe đạp điện bên đường, lập tức chuẩn bị về nhà.”
Lúc này Phùng Binh và Triệu Hiểu Bằng vẫn chưa biết tại sao Lộ Dao lại quan tâm họ như vậy, nhưng bị khí thế của cô áp đảo, không dám hỏi nhiều.
Lộ Dao nhận ra họ chần chừ, không quan tâm người đàn ông quỳ trên đất nữa, cô giải thích: “Tôi là Lộ Dao, mở một cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở bên ngoài khu chung cư Quan Âm. Bà nội của cậu và vợ của anh đặt đơn chạy vặt cho cửa hàng của tôi, nhờ tôi đến đây đón hai người. Hiểu chưa?”
Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh ngơ ngác gật đầu.
Họ biết cửa hàng đó, nhưng không ngờ nó thật sự làm ăn chân chính.
Lộ Dao thở phào: “Biết rồi thì nhanh cái chân lên, đem đồ để qua đó.”
Nhóm Đại Lưu nghe thấy nguyên nhân thì đột ngột hiểu ra, thì ra là họ hiểu lầm, trong danh sách cứu viện của người ta căn bản không có tên họ.
Thật ra cô có thể bỏ mặc họ ngay từ ban đầu, nhưng lúc còn trong nhà kho cô không nói, còn định dẫn tất cả mọi người ra ngoài, kết quả bị ăn mắng, chẳng trách lúc nãy cô giận đến thế!
Động tác của Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh rất chậm, họ bị nhốt trong nhà kho một ngày một đêm nên gần như đã cạn kiệt sức lực, dựa hết vào chút sức lực chống đỡ liền một mạch, ra được bên ngoài thì dường như không còn sức nữa, cố gắng kéo ba lô tới xe đạp điện.
Lộ Dao không nhìn nổi nữa, đi qua xách ba lô của họ về xe.
Người đã ra ngoài, giờ đưa về là có thể hoàn thành đơn chạy vặt đầu tiên và thứ hai, Lộ Dao cũng muốn đưa họ về thật nhanh.
Nhóm Đại Lưu còn năm người, ngồi bệt ngơ ra trên đất, ánh mắt dõi theo Triệu Hiểu Bằng và Phùng Binh khó mà che giấu sự ngưỡng mộ.
Họ bị nhốt trong nhà kho như nhau, lúc trốn ra nhốn nháo hoảng loạn kinh hãi, đường về còn mấy ngàn mét, có thể sẽ đụng phải zombie trên đường bất cứ lúc nào, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng rồi.
Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương thoát khỏi nhà kho đầu tiên, lúc nãy sợ hết hồn trốn đằng sau Tống Húc, hai người thấy Lộ Dao định đi thì gom hết dũng cảm bước ra đi đến trước mặt Lộ Dao đồng thanh nói: “Lúc nãy thật sự cảm ơn chị ạ.”
Lộ Dao nhìn họ xong lại nhìn lướt qua Tống Húc đang đi qua bên này, cô không quan tâm lắc đầu: “Không cần để ý.”
Tống Húc cũng tiến lên một bước: “Thật sự vô cùng cảm ơn chị. Lần trước đã cứu tôi và An Kỳ rồi, lần này lại cứu bạn của chúng tôi.”
Khương Nghệ Phỉ chợt hiểu ra: “À —Thì ra người cứu các cậu lần trước chính là chị này ư, sao lúc nãy cậu không nói?”
Tống Húc bất đắc dĩ: “Hai cậu ra ngoài luôn nói “sợ chết được sợ chết được”, nói chuyện với nhau rôm rả, tuyệt nhiên không có chỗ cho tôi chen vào.”
Khương Nghệ Phỉ ngại ngùng cười: “Thoát chết có thể không phấn khởi sao? Tôi cũng đã cho rằng chúng tôi chết chắc rồi, con zombie đó cúi đầu xuống, tôi cũng đã ngửi thấy mùi hôi trong miệng nó, nào ngờ một giây sau có mũi kiếm chọt ra khỏi miệng nó, ngay sau đó nửa cái đầu cũng bị cắt đứt.”
Lúc ấy hai người họ đã ở trong nhà kho cũng lâu rồi, mắt gần như đã thích nghi được với bóng tối, đèn pin của họ cũng rơi trên sàn, tầm nhìn không phải hoàn toàn đen kịt, có thể thấy thấp thoáng chuyện xảy ra trước mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận