Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 655 - Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 4



Chương 655 - Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 4




Nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy? 4
Bọn họ là thành viên đội tìm kiếm có khả năng sinh tồn cao gấp mấy lần người bình thường nhưng đây là lần đầu tiên cả đám được chứng kiến cách phá vòng vây vừa dã man vừa mang lại hiệu quả cao như vậy. Bọn họ đi giữa đội ngũ như được mấy chục vệ sĩ bảo vệ kỹ càng. Đống zombie mặt mũi gớm ghiếc kia cứ áp sát lại nhưng còn không chạm nổi vào vạt áo bọn họ.
Chưa đầy hai phút sau, tiểu đội gần hai mươi người đã thuận lợi thoát ra khỏi đại đội zombie phía sau và di chuyển tới phòng tư vấn rộng rãi. Lúc này mọi người chỉ còn cách cửa ra bệnh viện chưa đầy ba mươi mét.
Lộ Dao đột nhiên dừng bước rồi giơ tay lên làm động tác "dừng lại".
Mọi người cùng dừng chân, không cần hỏi cũng đã thấy tình hình bi thảm phía trước.
Những mảnh thịt bị xé nát nằm rải rác ở giữa phòng tư vấn, bên cạnh là một con zombie cao lớn chỉ mặc mỗi chiếc áo blouse trắng đang cúi đầu đưa lưng về phía mọi người ăn ngấu nghiến.
Bốn phía phòng tư vấn có vài con zombie lẻ tẻ đang vật và vật vờ di chuyển. Chúng nó xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống thịt đang tản đầy mùi hôi thối kia nhưng lại không dám tới gần cùng "hưởng thụ".
Thành viên tiểu đội số bảy nhận ra những mảnh vụn còn sót lại của quần áo trên mấy cục thịt kia. Chất liệu vải denim màu xanh đen cực kỳ nổi bật. Bọn họ hoảng hốt kêu lên: "Anh Cao và anh Lý! Sao có thể như vậy!!!"
Lộ Dao nhíu mày: "Lúc tôi tiến vào thì ba người đàn ông kia đuổi theo phía sau. Trước khi vào tôi đã nhắc nhở rồi nhưng xem ra bọn họ không nghe lọt tai."
Trên thực tế thì lúc ấy khi đuổi theo ba người đàn ông kia đã tỏ thái độ rồi.
Lộ Dao nghe được không ít lời dơ bẩn nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn nhắc nhở bọn họ thêm lần nữa.
Gương mặt Chiếu Dạ trở nên u ám: "Gã kia chính là kẻ chúng tôi đã gặp ở tầng sáu. Tốc độ của gã rất nhanh, sức lực cũng lớn nữa, khác hẳn với đám zombie bình thường. Bây giờ nhìn lại mới thấy e rằng hành động dùng gương ra tín hiệu kia chỉ là một thủ đoạn đi săn của gã mà thôi."
Lộ Dao: "Nhân lúc gã bận ăn uống, chúng ta..."
Cô còn chưa dứt lời đã thấy con zombie xỏ lá đang ăn uống cách đó không xa ngẩng đầu rồi từ từ đứng lên và đi thẳng về phía mọi người, hơn nữa còn vừa đi vừa nhai thịt sống rau ráu.
Máu thịt bị nghiền phát ra âm thanh "nhóp nhép", phối hợp với nửa khuôn mặt máu me be bét của gã nữa khiến người ta thấy mà tê cả da đầu.
Con zombie này đeo kính, con ngươi u ám không có tiêu điểm nhưng vẫn tìm được hướng chính xác đi thẳng về phía bọn họ.
Thấy chỉ còn mấy chục mét nữa là tới cửa, cảm giác hy vọng được sống đã gần ngay trước mắt nhưng lại như vĩnh viễn sẽ không đến được bến bờ an toàn khiến Tạ Vũ suýt sụp đổ: "Làm sao bây giờ?"
Lộ Dao thở hắt ra một hơi rồi giấu tay phải ra sau lưng, tay trái giơ cao thanh kiếm lên bày ra tư thế chuẩn bị tấn công: "Đừng kêu la, cũng đừng chạy lung tung."
Tuy rằng tốc độ của con zombie xỏ lá này nhanh hơn zombie bình thường rất nhiều nhưng Lộ Dao vẫn có thể nhìn thấy mỗi động tác của gã.
Cô giấu sợi dây đỏ móc dao găm trong tay phải rồi chủ động tiến lên, từ từ cách xa tiểu đội sau lưng.
Thanh kiếm ngắn bên tay trái cô chỉ là con mồi mà thôi. Nhân lúc con zombie xỏ lá kia ngửa người về sau tránh thanh kiếm chém xuống, Lộ Dao điều khiển sáu con dao găm bay ra từ bốn phía trên dưới trái phải chặt hết tay chân của gã trước.
Đợi đến khi gã mất khả năng hành động rồi cô lại rút con dao găm cuối cùng ra, lưỡi dao mỏng manh lướt theo một đường cong mềm mại phi ra ngoài rồi vạch ra một đường máu hoàn hảo trên cái cổ yếu ớt của gã.
Có vẻ như con zombie xỏ lá kia hơi sửng sốt thì phải. Nó đang chuẩn bị cong môi lên cười nhạo Lộ Dao thì ánh mắt chợt thay đổi, sau đó củ khoai tây xám ngoét từ từ rơi xuống đất lăn hai vòng, cơ thể không đầu thì ngã úp xuống.
Lộ Dao cất bảy con dao găm và thanh kiếm đi rồi thở phào nhẹ nhõm. Xử lý xong, cô vỗ tay sau đó xoay người lại gọi khách của mình: "Đi thôi."
Các thành viên đội tìm kiếm đang ngơ ra đấy chợt hoàn hồn, thật sự không dám tin mình đã sống sót qua nguy cơ sinh tử như thế này.
Rốt cuộc mấy nhân viên chạy vặt này là quái vật ở đâu ra vậy?
Sau khi thuận lợi đi ra cửa bệnh viện, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng bị đè nén vừa rồi lập tức bộc phát. Có người giơ hai tay lên vừa khóc hu hu vừa chạy như điên trên đường, chạy được mấy bước lại dừng chân giơ tay lên che miệng lại rồi lo lắng quan sát xung quanh.
Càng về đêm zombie càng nhạy cảm với âm thanh.
Lộ Dao, Lục Minh Tiêu và Chiếu Dạ đi ở cuối đội ngũ.
Thuận lợi hoàn thành mười bảy đơn chạy vặt chỉ trong mấy phút, nghe cũng không tồi chút nào.
Ngày hôm nay Lộ Dao bận rộn bôn ba, tinh thần luôn trong trạng thái tập trung cao độ nên vừa thả lỏng một cái sự mệt mỏi đã ập tới. Cô lắc đầu thật mạnh một cái rồi chỉ vào ven đường nói: "Xe đang để ở phía đối diện. Cuối cùng chúng ta cũng được về rồi."
Chiếu Dạ không yên lòng nên cứ chốc lát lại quay đầu quan sát trạng thái của Lộ Dao.
Lục Minh Tiêu im lặng đi tới bên cạnh Lộ Dao rồi nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
Lộ Dao không nhịn được mà cười rộ lên.
Ba người đón gió đêm chậm rãi đi về phía trước. Người của căn cứ Hy Vọng đang đứng ở ven đường, hình như là đang chờ bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận