Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 249 - “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 2



Chương 249 - “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 2




“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?” 2
Toàn Phong: “Năm ấy sau khi Ngọc Dao tiên tử phi thăng quay về Tiên giới thì mất tung tích, tìm hết trên trời dưới đất đều không thấy. Mà bà chủ lại rất giống vị tiên tử kia. Thuộc hạ đoán có lẽ Yêu Hoàng thấy bà chủ là một nữ tử Nhân tộc, vừa không có tu vi vừa không có chỗ dựa, lại giống người trong lòng đã mất tích của hắn ta nên đã nảy sinh vài ý muốn kiểu đó.”
Trạch Duyên nhíu mày: “Ý muốn gì?”
Toàn Phong chỉ biết Ma Tôn nhà hắn ta vô tâm vô tình, nhưng nào ngờ Tôn Thượng lại không hiểu chuyện đời như vậy.
Toàn Phong chỉ thấy mình đã tìm sai đối tượng chia sẻ rồi, bỗng chốc mất hết ham muốn tâm sự, còn chẳng bằng đi tán gẫu với quản lý quán.
Trạch Duyên lại đột nhiên nói: “Toàn Phong, bổn tôn vừa nhìn thấy nàng thì cảm thấy như đã từng quen, nhưng lại không nhớ ra từng gặp ở đâu.”
Toàn Phong: “... Người nói... Ai?”
Trạch Duyên: “Lộ Dao.”
Toàn Phong: “...”
...
Một góc quán net, Lộ Dao kiên nhẫn chờ Cơ Trang nói.
Mở quán được một năm nay, tính tình và sự kiên nhẫn của Lộ Dao ngày càng tốt, không phải kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt một cách chai lì, mà là trở nên khoan dung và bình thản từ sâu trong nội tâm.
Cô bằng lòng cho Yêu Hoàng thêm ba phút.
Ngặt nỗi Cơ Trang thật sự y hệt cọc gỗ, hắn ta chỉ nhìn cô với ánh mắt thẫn thờ.
Mất sạch sự kiên nhẫn, Lộ Dao chậm rãi thở hắt ra: “Cơ Trang, tôi không biết tôi giống vị tiên tử kia cỡ nào. Nhưng tôi thật sự không phải nàng ta. Ngoài ngoại hình, dù là người, yêu, hay là ma, chắc chắn còn rất nhiều đặc điểm khác biệt tồn tại trên người. Anh không thể vô duyên vô cớ quấn lấy tôi chỉ vì tôi trông giống nàng ta, điều này làm người ta thấy rất phiền.”
Lộ Dao cực kỳ bình tĩnh lý trí nói ra suy nghĩ và thái độ của mình.
Nhưng sắc mặt xám xịt của Cơ Trang lại dần được thắp sáng, giơ tay quăng Lưu Ảnh ngọc phù cho Lộ Dao.
Lộ Dao: “Đây là gì?”
Một chiếc ngọc phù rất cũ, bề mặt ngọc thạch bóng loáng mịn nhẵn, giống như được ai đó cầm trong tay rất lâu.
Giọng của Cơ Trang hơi khàn: “Nàng ấy.”
Nhìn qua là biết, cô và nàng ta không chỉ giống về ngoại hình.
Một màn nước nhỏ giãn ra giữa không trung, Lộ Dao vừa thấy một hồ đầy hoa sen thì ngọc phù trong tay bỗng bị cướp đi, màn nước cũng biến mất. Cơ Trang cướp ngọc phù lại, xoay người bỏ đi, trong đôi mắt đỏ ngập tràn cảm xúc chán ghét bản thân. Rốt cuộc hắn ta đang làm gì vậy chứ?
Lộ Dao: “...”
...
Trạch Duyên đã ngồi trên ghế xoay phía sau quầy bar từ thuở nào, cầm tách trà trong tay, thấy Lộ Dao quay lại, tùy miệng hỏi: “Hoa yêu kia đáng ghét, bổn tôn lập một màn chắn giúp ngươi, sau này không cho hắn ta đến nữa.”
Lộ Dao đang ngồi đối diện anh, lắc đầu nói: “Không cần phiền đến Tôn Thượng, có lẽ hắn ta đã thông suốt rồi.”
Trạch Duyên hơi chồm người về trước, đôi mắt đỏ như máu cứ nhìn chằm chằm vào cô mãi.
Lộ Dao sinh lòng cảnh giác, lẽ nào Ma Tôn cũng có kịch bản muốn nhét cho cô?
Biểu cảm của Trạch Duyên khá nghiêm túc: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
“...” Lộ Dao không thèm chớp mắt: “Chắc Tôn Thượng nhớ nhầm rồi.”
Trạch Duyên ngả người ra sau dựa lên lưng ghế, tỏ vẻ nghi hoặc: “... Ngươi... Bao nhiêu tuổi?”
Lộ Dao: “Hai mươi hai.”
... Trạch Duyên chết tâm.
Lộ Dao nảy ra ra một ý tưởng, Toàn Phong và Ma Bảo đều không chịu giúp đỡ.
Lộ Dao: “Tôn Thượng, lần đầu đến quán net, hay là tôi dẫn anh đi dạo xung quanh nhé?”
Toàn Phong và Ma Bảo luôn chú ý đến bên này, bị thái độ hiền hòa gần gũi của Tôn Thượng dọa sợ, còn chấn động hơn bởi sự bạo gan của bà chủ.
Mấy ngàn năm nay, cô là nữ tử đầu tiên trong lục giới dám mời Tôn Thượng đi chung.
Yêu Hoàng, Ma Tôn hoặc là chúng yêu trong ngọn núi này, hình như đối với bà chủ đều như nhau.
Trạch Duyên đặt tách trà xuống, đứng dậy đi theo cô.
Toàn Phong sợ tới mức đánh rơi Ma Bảo xuống sàn. Ma Bảo lăn một vòng trên sàn, ỉu xìu bò dậy, cũng không quan tâm tới Toàn Phong đang mất bình tĩnh.
“Sao Tôn Thượng nghe lời Lộ Dao vậy?”
Toàn Phong bí hiểm lắc đầu: “... Lộ Dao là một Nhân tộc yếu ớt, chắc là Tôn Thượng không muốn so đo nhiều với nàng.”
Ma Bảo: “Nhân tộc yếu ớt nhốt yêu với ma lại đánh?”
Toàn Phong: “...”



Bạn cần đăng nhập để bình luận