Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 194 - Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 1



Chương 194 - Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 1




Cô ấy thật lòng muốn anh ta nhận được công việc này 1
Cơ Thanh Nghiên thoăn thoắt soạn xong nội dung tin nhắn rồi bấm gửi.
Cô ấy và Trình Diệp đã chia tay nhau một năm rồi. Mặc dù không ai xóa phương thức liên lạc của người kia nhưng cũng chưa từng liên lạc lại.
Cô ấy láng máng nghe người ta nói anh ta đã nghỉ việc về quê rồi, không biết bây giờ thế nào.
Có lẽ anh ta lập gia đình và tìm được một công việc ổn định nhàn hạ rồi, đang sống cuộc sống bình yên ở một thành phố nhỏ như những gì trước đây anh ta luôn hướng tới cũng nên.
Lúc Lộ Dao muốn tuyển quản lý ưu tú cho cửa hàng mới, người đầu tiên Cơ Thanh Nghiên nghĩ tới là anh ta.
Theo như lời Bạch Lộ nói thì có một số việc một khi đã nghĩ đến rồi mà chưa làm là vẫn sẽ nhớ mãi, còn ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc nữa.
Sau khi gửi tin nhắn, Cơ Thanh Nghiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dù người kia có bằng lòng nắm lấy cơ hội này hay không thì cô ấy cũng không còn băn khoăn lo nghĩ đến nó nữa.
-
Thành phố Khai Dương, Bệnh viện Nhân dân Tổng hợp.
Trình Diệp ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang tối tăm vắng lặng, tay cầm một tờ kết quả kiểm tra.
Dòng người trước mặt Trình Diệp vội vàng qua lại, âm thanh cộc cộc của đế giày chạm xuống sàn vang vọng bên tai mãi không dứt nhưng anh ta lại chỉ cảm thấy cơ thể lạnh buốt.
Mấy chữ "Ung thư gan giai đoạn cuối" ở phần kết quả chẩn đoán như tuyên án tử hình cho anh ta.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hiển thị có một tin nhắn mới.
Thấy tên người nhắn, Trình Diệp chầm chậm nhúc nhích ngón tay rồi chết lặng ngồi thẳng người dậy mở ra xem.
[Cô ấy: Trình Diệp, tôi là Cơ Thanh Nghiên. Dạo này anh có bận không? Bên chỗ tôi có một cơ hội việc làm rất tốt, công việc khá nhàn hạ, lợi ích nhận được cũng không tệ. Tôi cảm thấy nó rất phù hợp với anh nên nhắn tin hỏi anh có muốn đi phỏng vấn thử không? Nơi làm việc là thành phố Dao Quang. Bây giờ tôi cũng đang ở chỗ này.]
Trình Diệp im lặng đọc hết tin nhắn rồi thoát ra khỏi khung chat, chuẩn bị xóa nó đi.
Lúc lựa chọn "Xóa hết" màu đỏ nhảy ra, Trình Diệp lại thở hắt ra một hơi đầy kiềm chế rồi hủy nó đi, quay lại khung chat trả lời một câu.
[Việc gì vậy?]
[Quản lý quán Internet Cafe.]
Trình Diệp: "..."
Sau đó người bên kia lại nhắn thêm mấy tin nữa, nói mãi không ngừng, tựa như đang cố gắng thuyết phục anh ta rằng vị trí quản lý này thật sự là một công việc lý tưởng vậy.
Trình Diệp liếc qua một lượt chứ không đọc kỹ, chỉ đáp lại một câu: [Được, tôi sẽ thử một chút xem sao.]
[Thật hả?]
Trình Diệp: [Ừ, đến lúc đó cùng ra ngoài ăn bữa cơm nhé?]
[Được. Đúng rồi, bao giờ anh tới vậy? Anh phải tranh thủ nhé. Tôi báo trước để anh chuẩn bị sớm, đến chậm là không còn cơ hội này nữa đâu.]
Có vẻ như cô ấy rất muốn anh ta lấy được vị trí quản lý quán Internet Cafe này thì phải.
Trình Diệp: [... Ừm, tôi sẽ đặt vé máy bay ngày mai tới luôn.]
[Được được! Cho tôi thời gian cụ thể nhé, tôi tới sân bay đón anh.]
Trình Diệp nhìn chòng chọc vào dòng tin nhắn này của Cơ Thanh Nghiên một lúc lâu, mặt mày đầy vẻ cay đắng.
Thôi vậy.
Dù có hèn hạ đến mấy anh ta cũng muốn đến gặp cô ấy một lần.
Gặp được rồi anh ta sẽ về ngay.
Trình Diệp đứng dậy, nhanh chóng kéo cơ thể như vừa được rót thêm chút sức về phía thang máy.
...
Sau khi bàn bạc với Trình Diệp xong, Cơ Thanh Nghiên lập tức liên lạc với Lộ Dao.
Cô ấy tóm tắt lý lịch của Trình Diệp cho Lộ Dao nghe, ý muốn nói là anh ta dư sức đảm nhận vị trí quản lý này.
Vấn đề duy nhất có thể xảy ra là tính cách của Trình Diệp. Anh ta không giỏi giao tiếp với người khác lắm.
Khu phố thương mại khác với những nơi làm việc thông thường khác. Tuy rằng nhân viên ở đây khá nhiều và hỗn tạp nhưng không có quy tắc làm việc kỳ lạ gì. Đồng nghiệp nào cũng tốt bụng.
Cơ Thanh Nghiên thật lòng cảm thấy nơi này rất phù hợp với Trình Diệp, mặc dù có thể hai người bọn họ gặp nhau sẽ hơi lúng túng.
-
Hôm sau, sân bay.
Trình Diệp vừa đi ra đã thấy Cơ Thanh Nghiên đứng ở phía xa xa vẫy mình. Bước chân anh ta hơi khựng lại một chút.
Một năm không gặp, hình như cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Cơ Thanh Nghiên bước nhanh tới, thấy hai tay anh ta trống trơn thì khó hiểu: "Anh không mang hành lý theo à?"
Trình Diệp cụp mắt xuống: "Ừ."
Cơ Thanh Nghiên dẫn Trình Diệp tới chỗ mình đậu xe rồi lại quay sang nhìn anh ta: "Có phải chất lượng giấc ngủ của anh không tốt không? Trông vẻ mặt anh có vẻ không ổn lắm."
Trình Diệp: "Ừ, có hơi hơi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận