Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1361 -



Chương 1361 -



Đến khi chuẩn bị bị tên ác thần kia giết đến lần thứ chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín, cuối cùng vết máu tán loạn đầy đất của Lộ Dao cũng xếp thành hàng, từ từ vẽ nên một hình vẽ kỳ lạ phức tạp, sinh ra cái bóng chứa đầy oán khí và nỗi căm hận của Thâm Uyên. Cô lại giấu những sợi tơ mềm dẻo mà mình chuẩn bị được vào cái bóng, sau đó tìm được cơ hội phản kích tên ác thần đã giết chóc đến mờ mắt kia, nghiền gã thành tro bụi trong nháy mắt.Suy nghĩ cuối cùng của Lộ Dao là: Nếu thần linh đã không có lòng thương hại chúng ta thì những năm tháng sau này, trong dòng thời gian bất tận, em sẽ làm thần của anh. Trong tất cả chúng sinh trên thế gian này, em chỉ nghe ước nguyện của một mình anh.Lộ Dao nằm trên nền tuyết lạnh như băng nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, cố gắng giữ tỉnh táo: Anh không thích nói chuyện, tính cách lại lạnh lùng. Ài, em phải tìm cho anh một người bạn hay nói mới được. Nếu bảo anh chủ động kết bạn thì hơi khó nên em đặt tên cho người bạn mới này là Viên Mộng, bạn này không cần thông minh quá, chỉ cần thích nói chuyện là được.Lộ Dao từ từ chìm vào dòng suy nghĩ, mất một thời gian rất lâu mới nặn ra được hình dáng ban đầu của "Viên Mộng".Cô cảm thấy mình như hao hết sức lực, càng ngày càng mệt.Mãi đến trước khi ý thức chìm hẳn vào bóng tối vĩnh hằng, cô vẫn còn nghĩ: Tiểu Mộng nhớ đi theo anh ấy nhé, trò chuyện với anh ấy nhiều chút. Lục Minh Tiêu không có thường thức cuộc sống, cậu phải học tập nhiều để giúp đỡ anh ấy mới được. Anh ấy không nhìn thấy tôi nên cậu cố gắng ở bên anh ấy lâu lâu chút nhé.Ước gì trong cuộc đời còn lại của anh trừ em ra thì không còn tiếc nuối nào khác.Lúc khôi phục ý thức lần nữa thì Lộ Dao đã quên mất rất nhiều chuyện. Không lâu sau, cô quên luôn cả lý do tại sao mình tồn tại, chỉ như du hồn suốt ngày bay lung tung trên núi Thiên Môn...Sau đó cô gặp được một thanh niên quỳ dưới đất ôm đống thịt vụn khóc rất đau lòng trên núi.Thanh niên kia thiếu mất một nửa cơ thể, xương sườn cũng gãy mấy cái, nhưng trông anh như không thèm để ý, cho lo ôm đống thịt nát trên tuyết khóc như mất cả thế giới.Cô chưa từng thấy ai khóc đau lòng như vậy, tốt bụng ngồi xổm xuống chào hỏi anh nhưng không được người ta để ý.Lộ Dao cảm thấy rất buồn bực.Từ khi phát hiện ra người này, dù cô có chạy xa đến đâu cũng nghe được tiếng khóc của anh.Anh khi thì như chú chó nhỏ nằm cuộn tròn dưới đất khóc lớn, khi lại như con mèo nhỏ ấm ức khóc sụt sùi.Dù nhìn từ góc độ nào cũng rất giống mấy chú thú con đột nhiên mất nhà.Rất đáng thương.Lộ Dao không biết tên của thanh niên đó, chỉ biết anh rất khoẻ, có thể khóc mãi.Không biết bao lâu đã trôi qua, Lộ Dao chợt nhận ra hình như thanh niên sắp chết.Anh như một nhóc con lén cầm tiền mừng tuổi đi tiêu hoang khắp cửa hàng trò chơi, dốc hết sức mình trong nỗi tuyệt vọng..."Ta nguyện lấy thần cách để tế, gọt sạch thần cốt, dùng máu thịt của ta để đúc lại một cơ thể hoàn hảo cho cô ấy.""Ta nguyện tán hết thần lực để nuôi dưỡng Thâm Uyên, chỉ mong linh hồn của cô ấy được nhân gian chấp nhận.""Ta gọi tên Thâm Uyên, ra lệnh cho Thâm Uyên đời đời kiếp kiếp che chở cô ấy không bệnh tật không tai nạn, tất cả ước mơ đều thành sự thật, đường đi dưới chân bằng phẳng rộng lớn."Khi đó Lộ Dao đang đứng trước mặt Lục Minh Tiêu, cúi đầu nhìn mái tóc màu bạch kim rất đẹp của anh mất đi vẻ sáng bóng, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, xơ xác như cỏ khô rất khó coi.Chẳng hiểu sao cô lại thấy ngứa mắt nên giơ tay chọt chọt.Vẫn giống như trước kia, cô không thể chạm vào anh.Lộ Dao ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay trong suốt dừng lại bên má anh rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Anh nói một lèo nhiều ước nguyện ghê, thật tham lam."Thanh niên vẫn quỳ trên mặt tuyết, cả khuôn mặt vùi sâu trong đống tuyết, không nghe thấy tiếng hít thở.Anh chưa chết, chỉ là dáng vẻ như một cái xác không hồn, cố chấp canh giữ bên đống thịt vụn kia, con ngươi sáng ngời dần trở nên u ám.Bên phần cơ thể bị thiếu của anh đen thùi lùi, tuy không có máu chảy ra nhưng trông rất đáng thương.Lộ Dao nhìn chằm chằm thanh niên đang ước nguyện kia hồi lâu sau đó chậm rãi đứng dậy, khom lưng phủi hết tuyết vốn không tồn tại trên người rồi lầu bà lầu bầu: "Mặc dù không biết anh đang cầu nguyện cho ai nhưng dáng vẻ tan nát cõi lòng này khó coi chết đi được. Nói trước luôn là tôi không phải người rảnh rỗi gì, có điều anh cứ động tí là khóc, sơ hở là khóc mà tôi còn phải nghe suốt ngày, phiền quá chừng.""Hôm nay tâm trạng tôi tốt nên tạm thời biến mình thành cái máy hiện thực hóa ước mơ vậy."Lộ Dao lầu bầu xong thì xoay người ngồi xổm trước mặt Lục Minh Tiêu lần nữa, sau đó giơ tay đặt hờ lên tóc anh: "Đừng khóc, mọi chuyện sẽ như anh mong muốn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận