Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 152 - “Người chết như bình hoa vỡ nát.” 2



Chương 152 - “Người chết như bình hoa vỡ nát.” 2




“Người chết như bình hoa vỡ nát.” 2
Người đàn ông kia đã hút một số thứ ở nhà nên lúc lái xe ra ngoài đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Sau khi tỉnh lại ở trại tạm giam, ông ta đau khổ khóc lóc ỉ ôi.
Mẹ của Lộ Dao tử vong ngay tại chỗ. Lúc xe cứu thương và xe cảnh sát chạy tới hiện trường thì máu tươi đã lênh láng đầy đất.
"Người chết như bình hoa vỡ nát, dù có làm đủ mọi cách cũng không thể nào dán lại được nguyên vẹn như lúc ban đầu."
Lộ Dao đột nhiên mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy trần nhà quen thuộc của khách sạn, con ngươi cô chậm chạp chuyển động.
Vừa rồi là một giấc mơ ư?
Hay là ký ức của cô?
Không đúng!
Trong trí nhớ của Lộ Dao, Lục Minh Tiêu chưa từng xuất hiện trong lần cô và mẹ gặp trận tai nạn xe cộ kia.
Mơ không phải thật.
Lộ Dao bóp trán ngồi dậy. Có lẽ là bị chuyện phôi thai kích thích nên cô mới mơ thấy một giấc mơ kỳ quái như vậy.
Một giấc này cô ngủ rất sâu, đến khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài đã tối hẳn rồi.
Trong lúc Lộ Dao nghỉ ngơi, tộc người tí hon không hề chạy tới làm phiền.
Ba người tí hon đến từ bộ lạc Ánh Sáng là Diên Vĩ, Cát Cánh và Phong Cần cùng vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối. Nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn rất phong phú nên sau khi ăn tối xong đám người tí hon lại không tránh khỏi cảnh phải vịn tường bước đi.
Đến khi Lộ Dao ổn định lại tâm trạng đi ra ngoài thì đã thấy bọn họ tay trong tay đi vòng tròn quanh tòa nhà hoa hồng rồi. Vừa thấy cô, bọn họ lập tức muốn chạy qua nhưng vì ăn no quá nên chạy không nổi, chỉ có thể đi tới một cách chậm rãi.
"Lộ Dao ơi có thể trao đổi xương bồ trong nhà ấm trồng hoa cho tôi được không?"
"Lộ Dao, tôi cũng muốn xương bồ."
"Lộ Dao, có thể cho tôi một bụi xương bồ không?"
Lộ Dao khó hiểu: "Sao ai cũng thích xương bồ vậy?"
Sau khi nghe mấy người tí hon ríu rít kể lại chuyện xưa về xương bồ, Lộ Dao an ủi: "Đừng vội, chờ đến khi xương bồ trong nhà ấm trồng hoa lớn lên rồi nó sẽ mọc ra thêm nhiều cây nhỏ nữa. Sau này sẽ có rất nhiều cây xương bồ nữa. Ai cũng sẽ có cả thôi. Mọi người chịu khó chờ thêm một thời gian nhé?"
Tộc người tí hon chưa có khái niệm "trồng trọt". Từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn sống dựa vào núi, ăn hết chỗ này thì đổi sang chỗ khác đi săn tiếp. Mỗi năm bọn họ di chuyển mấy lần liền.
Lúc nghe Lộ Dao nói rằng nuôi xương bồ lớn sẽ có thêm nhiều xương bồ nhỏ, bọn họ vẫn chưa hiểu lắm, chỉ là nhờ vào lòng yêu thích và sự tin tưởng mù quáng với Lộ Dao nên bọn họ vẫn nhớ câu chờ thêm một thời gian nữa là ai cũng sẽ được chia xương bồ. Thành ra mọi người lại vui vẻ tản ra.
Lúc này, Bất Độc và Cơ Phi Mệnh cùng đẩy cửa đi vào.
Thấy Lộ Dao đã tỉnh, Cơ Phi Mệnh lấy một phần bò bít tết chiên và mì ý hải sản vẫn còn nóng hổi trong chiếc nhẫn trên tay ra: "Người trẻ bảo cô sắp dậy rồi nên đã tới cửa hàng đồ ăn nhỏ gọi mấy món, bảo tôi đưa đến đây."
Lộ Dao gật đầu: "Làm phiền ông ở lại tăng ca trễ thế này rồi."
Buổi sáng ngày nào Cơ Phi Mệnh cũng khá bận rộn. Đến sau bữa trưa là gần như ông ta chẳng còn việc gì làm nữa nhưng vẫn luôn ở lại các cửa hàng đến đúng năm giờ tan làm mới về.
Còn ở lại đến chín giờ như ngày hôm nay thì là do lệnh của Bất Độc.
Lộ Dao nhận lấy đĩa thức ăn rồi thuận miệng nói: "Cái ông đầy tớ của Thần kia vẫn còn ở thành phố Dao Quang hả?"
Người mà cô đang nói là Cơ Phi Thần.
Cơ Phi Mệnh gật đầu: "Đúng vậy, cả ngày chả có chuyện gì làm nhưng lại không muốn quay lại nhà cũ."
Lời này phun ra từ miệng Tiểu Cơ còn kèm theo cả vẻ tiếc rèn sắt không thành thép nữa.
Ông ta không có suy nghĩ coi thường hay gì đâu, chỉ là cảm thấy Cơ Phi Thần làm vậy rất tốn thời gian nên nhìn ngứa mắt thôi.
Cơ Phi Thần cũng có trẻ trung gì nữa đâu. Với tình huống của người trẻ bây giờ thì không phải cứ ông ta khóc lóc om sòm chơi xấu bám dai như đỉa là được như ý đâu.
Tiểu Cơ đã nhìn thấu điều này từ lâu nên ông ta không hay nhớ đến địa vị tôn quý và đáng tự hào của ngày trước nữa.
Từ đầy tớ của Thần trở lại thành người bình thường, ông ta đã từng gặp rất nhiều khó khăn trong việc hòa nhập với cuộc sống của người bình thường. Nhưng bây giờ thì ông ta chỉ cảm thấy làm việc ở khu phố thương mại quá là thoải mái.
Cơ Phi Thần cũng có chung trải nghiệm với ông ta nhưng Cơ Phi Thần lại chưa cam lòng.
Có lẽ cũng là vì vậy nên Cơ Phi Thần mới không gặp được Lộ Dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận