Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 799 - Thú vị 1



Chương 799 - Thú vị 1




Thú vị 1
Bên trong sân nhốt khá nhiều zombie, chúng mặc những bộ đồng phục công xưởng đã không còn nhận ra được màu sắc nữa, có lẽ khi còn sống họ đều là nhân viên của nhà máy thực phẩm này.
Bên trái là nhóc rồng trẻ tuổi của tộc Cự Long, bên phải là kẻ giết thần khiến thần linh phải khiếp sợ, lần này Lộ Dao hoàn toàn không còn cơ hội để thể hiện năng lực của mình nữa.
Harold và Lục Minh Tiêu xử lý đám zombie nên Lộ Dao có thể yên tâm quan sát tình hình bên trong nhà máy.
Đa phần máy móc bên trong nhà mấy đều đã bị hư hại, nguyên liệu các thứ nằm rơi vãi lên nền nhà, hòa lẫn vào đống thịt đã thối rữa và vết máu đã khô cứng, nấm mốc rong rêu mọc lên thành tầng tầng lớp lớp, bên trong chứa đầy khí độc.
Ba người họ quan sát một vòng phía trước công xưởng, không còn ai sống sót cả, sau đó lại dạo một vòng nhà kho phía sau.
Khóa cửa nhà kho có dấu vết cạy mở, nhưng trên cửa lại được gia cố bằng mấy ổ mới tinh, không ổ nào giống ổ nào cả.
Chuyện này cũng không làm khó được Harold, hắn không cần dùng ma pháp hay vũ khí gì cả mà chỉ cần dùng sức bẻ nhẹ ra, phá hết tất cả ổ khóa cùng lúc, cửa vừa được mở ra thì mùi máu tanh nồng và mùi thịt thối rữa đã xộc thẳng lên mũi.
Lục Minh Tiêu nhanh chóng kéo Lộ Dao sang một bên nên cô không bị dính phải cơn gió cuốn theo máu kia.
Harold là người đứng phía trước nhất, khứu giác và mắt của Long tộc cũng nhạy cảm như vảy rồng vậy, mùi hôi nồng nặc ập đến khiến mọi người trở tay không kịp, bé rồng đen phải hứng trọn tất cả, mặt chau lại như một trái mướp đắng.
Hắn quay đầu nhìn Lộ Dao và Lục Minh Tiêu đang đứng cạnh cửa, dường như tất thảy mọi chuyện đều không hề liên quan đến họ vậy, thấy thế mới trợn mắt nhìn Lục Minh Tiêu: “Chỉ biết một mình Lộ Dao thôi đúng không? Anh cũng nên mở miệng nhắc nhở tôi chứ nhỉ?”
Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống nhưng lời nói lại không hề có thành ý chút nào: “Xin lỗi.”
Harold càng tức điên hơn.
Lộ Dao đứng ra hòa giải: “Bỏ đi bỏ đi, vào trong xem thử thế nào trước đã.”
Trên cửa kho và vách tường đều dính đầy những vết máu đã khô cứng, hình như những chiếc bao tải màu nâu được chất cao tận nửa bức tường có chứa nguyên vật liệu thì phải.
Có vài chiếc túi bị đâm thủng, Lộ Dao cúi đầu xuống kiểm tra thử, có túi chứa bột mì, nhưng phần lớn đều chứa đất cát.
Trong phòng có đến mười mấy con zombie không đầu, còn có rất nhiều cái xác mất tay mất chân bị ăn mất một nửa, đống thịt thối rữa nằm ngổn ngang giữa đống xác chết kia, mùi hôi thối và tanh nồng hòa lẫn vào nhau, nếu là người bình thường thì e là không thể chịu nổi cho dù chỉ một giây.
Lộ Dao đeo đôi găng tay lên điều tra hiện trường, nếu nhìn vào mức độ mới cũ của các cơ thể cụt tay cụt chân kia thì có thể phán đoán đám người này chính là đội viên đội tìm kiếm đến đây vào vài ngày trước, chỉ là cô không biết trong số họ có anh trai của Cao Thi Mộng - Cao Thầm Niên hay không.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nói: “Lộ Dao, phía trước, có người trong căn gác nhỏ phía trước.”
Lộ Dao vừa chuẩn bị tiến lên trước thì Harold và Lục Minh Tiêu đồng loạt đứng dậy, đưa tay lên ngăn cô lại.
Harold rút kinh nghiệm từ những lần trước nên đã nhìn sang nói với Lục Minh Tiêu: “Tôi bảo vệ Lộ Dao, anh đi xem thử đi.”
Từ nhà kho lên căn gác ấy có vài bậc thang, trên đó có hằn lại một vệt máu kéo lê rất dài.
Lục Minh Tiêu cũng không hề tranh giành mà chỉ chầm chậm bước lên trước, nhấc chân bước lên trên căn gác kia.
Cánh cửa đổ ầm vào trong, không gian bên trong không lớn lắm, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể thấy hết, căn phòng trống rỗng không có gì.
Lục Minh Tiêu giẫm lên cánh cửa bằng kim loại kia để bước vào, bỗng bên cạnh cửa lóe lên một luồng sáng chói mắt.
Cửa sổ của căn gác đó đang mở toang ra, ánh mặt trời rọi thẳng vào bên trong.
Lục Minh Tiêu híp mắt lại, nhẹ nhàng đá văng con dao cắt trái cây dính đầy máu, đồng thời bẻ cánh tay của kẻ tập kích ra sau rồi đè xuống đất.
Không có tiếng kêu thảm thiết nào cả, Lục Minh Tiêu cúi người kéo lấy một người đàn ông đang chật vật phía sau bức tường ra.
Cánh tay phải của người đàn ông đó không còn, từ bàn chân trái trở xuống thịt máu đã bê bết trộn lẫn vào nhau, xương đã gãy hết nhưng lại không đứt lìa ra, vẫn còn nhờ vào một lớp da mỏng để níu giữ bàn chân lại, chân trái của người nọ trông như một món kinh kiện được treo lơ lửng trên đùi của anh ta.
Trên con dao mà người đàn ông kia dùng để tập kích đối phương có một vết lõm không lớn không nhỏ, có lẽ anh ta đã dùng con dao nhỏ ấy tự cưa chân mình, cũng không biết đã tốn bao nhiêu thời gian.
Harold ngồi xuống nâng cằm người đàn ông đó lên, bên dưới mái tóc rối tung ấy là một gương mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, làn da tái nhợt, trông như người nộm vậy.
Nhưng người đàn ông ấy vẫn còn khá trẻ, nếu sửa soạng lại thì chắc chỉ trạc tuổi Lục Minh Tiêu mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận