Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 88 - Cô ấy thật sự không hiểu, vả lại còn bị dọa sợ nữa 3



Chương 88 - Cô ấy thật sự không hiểu, vả lại còn bị dọa sợ nữa 3




Cô ấy thật sự không hiểu, vả lại còn bị dọa sợ nữa 3
Kỳ đóng băng dày qua đi, đám động vật nhỏ đều ùa ra ngoài kiếm ăn.
Chạng vạng tối, tiểu đội Lợi Nham thắng lợi trở về.
Bọn họ gặp được một ổ thỏ sừng, chuột núi, gà vằn, còn bắt sống được mấy ổ heo đỏ nữa.
Lông thỏ sừng và chuột núi đều có tác dụng giữ ấm nên đội đi săn đã lột da làm thịt mấy con mồi này ở ngoài rồi dùng tuyết rửa sạch da lông, thịt thì bọc vào cỏ khô để sau này chế thành thịt khô.
Loại thịt khô này có cách xử lý hết sức cẩu thả, khác hẳn với thịt khô chế biến tỉ mỉ ở bộ lạc Ánh Sáng. Chẳng qua là vì thời kỳ đặc biệt nên chẳng ai để ý đến những điều này nữa.
Gà vằn là một loại gà sống trên mặt đất, dáng người chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái của một người trưởng thành, lông có sọc sọc như ngựa vằn vậy, trắng đen đan xen.
Tiểu đội Lợi Nham dùng cỏ khô trói chân chúng lại rồi cột lên thanh gỗ khiêng về khách sạn, sau đó nấu nước nóng làm thịt trước cửa.
Lộ Dao tò mò nên bê một cái ghế lùn ra ngồi cạnh cửa nhìn bọn họ xử lý đồ ăn, trong tay cầm một khoang tàu hỏa mới ráp được một nửa.
Đoàn tàu lần trước chẳng biết đã bị gió thổi đi nơi nào rồi. Cô tìm mãi chẳng thấy.
Khoảng thời gian này công việc cũng bề bộn nên mãi đến khi trời quang mây tạnh rồi Lộ Dao mới nhớ ra mình phải chế một đoàn tàu khác.
Phất Tuyết vừa bứt lông gà vừa nhỏ giọng than vãn với Lộ Dao: "Lông của đám gà vằn này vừa nhỏ vừa dày, xử lý phiền phức chết đi được."
Lộ Dao nhặt một nắm lông lên: "Thứ này không có tác dụng gì sao?"
Phất Tuyết lắc đầu: "Vừa nhỏ vừa không giữ ấm được thì thôi đi, còn xấu nữa."
Ngay cả người tí hon Nitraan mà cũng chê "nhỏ". Lộ Dao bèn nhón một sợi lên đầu ngón tay quan sát rồi nói: "Tôi muốn đống lông này. Mọi người có thể để lại cho tôi được không?"
Phất Tuyết không biết Lộ Dao lấy chúng làm gì nhưng vẫn báo lại cho Lợi Nham một tiếng.
Người của tiểu đội đi săn nghe Lộ Dao nói muốn lông gà nên đã gom đống lông đã bứt ra lại một chỗ.
Hai ngày sau, trong tay Lộ Dao có thêm mấy cái túi lông gà vằn mềm mại mượt mà.
Tiểu đội Lợi Nham dùng da lông và heo đỏ con trả hết tiền phòng rồi quyết định nhân lúc mùa Mộc Dương chưa tới mà rời đi trước.
Mấy ngày nay bọn họ đã tìm thấy lãnh địa mới phù hợp rồi nên muốn nhanh chóng quay lại bộ lạc, chuẩn bị cho công tác di dời.
Mỗi lần tộc người tí hon trên đại lục Nitraan này di dời là cả bộ lạc sẽ đi cùng nhau trong một lần. Thành ra công tác chuẩn bị vừa rườm rà vừa tốn thời gian.
Lúc đi tiểu đội đi săn có mười con heo đỏ, bị thổi bay mất năm con trong kỳ đóng băng dài rồi, năm con còn lại thì được nuôi ở chuồng chăn nuôi của khách sạn.
Bọn họ ra ngoài săn thú hai ngày đem về được thêm hơn hai mươi con heo đỏ nữa. Sau khi trả tiền phòng xong vẫn còn dư bảy tám con nên cũng đủ để chở hành lý.
Sáng sớm, tiểu đội đi săn cưỡi heo đỏ đi một bước quay đầu ba lần, mấy lần còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt Lộ Dao và các nhân viên khách sạn nữa.
Đi ra khỏi khe cây có gai rồi chầm chậm đi xuống sườn núi, quay đầu lại chẳng thấy khách sạn đâu nữa. Sau lưng bọn họ chỉ còn lại những chuỗi dấu chân dài ngoằng.
Phất Tuyết quay đầu, trên mặt có thêm sự cô đơn: "Cứ như một giấc mơ vậy."
Những đội viên khác im lặng không lên tiếng, trong lòng cũng trống trải.
Mấy ngày ở khách sạn vừa qua, ngày nào bọn họ cũng lo lắng mong kỳ đóng băng dày nhanh kết thúc một chút.
Không ngờ đến khi thật sự phải đi rồi lại khó buông đến vậy.
Lợi Nham cưỡi một con heo đỏ đi tuốt ở phía trước: "Khách sạn này không tệ. Chờ sau này di dời xong xuôi rồi chúng ta có thể quay lại chơi. Mấy người cứ xị mặt ra như có tang thế kia là sao? Còn dám tự xưng là đội viên của đội đi săn dũng mãnh nhất à?"
Nhưng những gì đội viên nghe được là: Khách sạn này không tệ. Chờ sau này di dời xong xuôi rồi chúng ta có thể quay lại chơi * đội viên đội đi săn dũng mãnh nhất.
Thế là trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí nhẹ nhõm hẳn.
---
Sau khi chào tạm biệt hai đoàn khách liên tiếp, khách sạn vốn náo nhiệt bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Tiểu Trịnh và Diên Vĩ dọn dẹp phòng bếp nhỏ. Hắc Thứ và Trúc Châu đi quét dọn phòng của khách, tháo ga trải giường, quần áo và khăn lông mà khách đã dùng rồi phân loại ném vào trong giỏ đồ bẩn sau đó chở đến phòng giặt quần áo ở dưới tầng, chia ra giặt giũ khử khuẩn sạch sẽ. Cơ Thanh Nghiên làm vệ sinh rạp chiếu phim mini và sửa sang lại ga-ra.
[Hệ thống nhắc nhở: Tiến độ hoàn thành cơ sở hạ tầng của khách sạn Lộ Dao đạt 25%. Tiến độ nhiệm vụ trước mắt là 12%. Mong bà chủ tiếp tục cố gắng!]
Lộ Dao vừa đi từ ngoài cửa vào chợt nghe âm thanh nhắc nhở. Cô nghĩ thầm: Một tháng đã hết mất một phần ba rồi mà tiến độ nhiệm vụ mới được 12%, phải nghĩ thêm cách tiếp tục mở rộng tiếng tăm của khách sạn mới được. May mà kỳ đóng băng dày đã kết thúc rồi. Sau này việc chào mời khách có thể sẽ dễ dàng hơn một chút.
Cô có một số ý tưởng mới cho khách sạn.
Giờ lại đúng vào lúc mùa Mộc Dương sắp tới nên có thể thực hiện được luôn.
Chỉ là trước khi việc này xảy ra thì lần thử nghiệm thứ hai của app Khu phố thương mại áp dụng cho khách dàng cũng sắp bắt đầu.
Sau khi lần thử nghiệm đầu tiên áp dụng cho nhân viên kết thúc, nhân viên kỹ thuật ở Vùng đất của những giấc mơ sẽ dựa vào phản hồi thu thập được để tối ưu hóa các mục trong hệ thống.
Còn thử nghiệm áp dụng cho khách hàng thì sẽ bắt đầu khi bộ phim mới của Phó Trì được chiếu. "Quảng trường VIP" mà Lộ Dao mong ngóng cũng sắp mở rồi.
Kế hoạch và thời gian biểu của cô đã được sắp xếp kỹ lưỡng và phù hợp. Sau khi xác định mình không bỏ sót thứ gì, đêm đó cô về tiệm nail nghỉ ngơi sau một thời gian dài chưa quay lại.
Lúc đẩy cửa ra cô cất lời: "Tôi về rồi này."
Các nhân viên trong tiệm ngồi ngay ngắn trước sản lớn, im re không nói tiếng nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận