Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1016 -



Chương 1016 -




Tầm mắt Khê chậm rãi dời xuống, nghe rõ giọng của cô gái trước mặt không thay đổi gì, chỉ có điều người máy phái nữ cao lớn đã biến thành một thiếu nữ mười mấy tuổi với khuôn mặt mềm mại xinh xắn và biểu cảm lạnh lùng mà thôi.
Khê: "Một cô gái trẻ. Còn cô thấy tôi trong dáng vẻ gì?"
Trúc Duy: "Một người đàn ông trẻ tuổi."
Ngón tay Khê nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, trong mắt chứa đầy hứng thú: "Lúc trước tôi còn đang nghi ngờ không biết bà chủ làm cách nào để chúng ta nếm được mùi thức ăn, bây giờ thấy mới biết có lẽ nơi này là một khu vực đặc biệt. Bà chủ chắc chắn không phải năng lực giả có giá trị tinh thần cấp S, thảo nào cô ấy lại muốn ký thỏa thuận giữ bí mật với chúng ta."
Trúc Duy không nghĩ đến những điều này. Cô ấy nhìn thấy một hộp cơm màu hồng được đặt đối diện Khê nên chậm rãi đi qua đó ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng mở ra đã có mùi thơm và sương trắng nóng hổi xông ra ngoài.
Trúc Duy nhắm mắt lại ngửi một cái, tin chắc rằng mình chưa từng ngửi thấy mùi thơm này bao giờ.
Đồ ăn sáng mà cửa hàng đồ ăn nhanh đưa tới hôm nay là một bữa ăn kiểu Trung gồm bốn cái bánh bao súp, hai cái bánh bao lúa mạch vỏ mỏng, một cái bánh rán nhân thịt bò, một cái bánh rán nhân tôm trứng gà, còn có một phần xúc xích mini và chút đồ ăn kèm nữa, đi kèm theo đó là một bát cháo gạo trắng bắp non.
Hộp đồ ăn không lớn lắm lại chứa đầy ắp món. Trúc Duy đoán rằng hộp đồ ăn này có sử dụng kỹ thuật không gian. Lúc này cô ấy đã bị mùi thơm mê hoặc tâm trí rồi nên không thèm để ý đến Khê ngồi đối diện nữa mà vùi đầu vào ăn ngay.
Khê không có chấp niệm quá lớn với đồ ăn. Anh ta thích nghiên cứu nguyên lý của phòng ăn giả tưởng này hơn. Có điều sau đó anh ta lại bị cách dùng bữa ngon miệng của nữ sinh đối diện thu hút nên cũng cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trước mặt mình.
Ăn ngon như vậy thật à?
Khê bắt đầu mở hộp ra để mùi thơm tràn ra ngoài. Mùi thức ăn trong hộp khác hoàn toàn với thứ mùi nhạt nhẽo của dịch dinh dưỡng.
Anh ta gắp một cái xúc xích mini lên nhẹ nhàng cắn một cái rồi nhai nhai. Mùi thịt đậm đà tràn lan khắp khoang miệng.
Khê ngẩn người, lại cúi đầu gắp một miếng bánh rán nhân thịt bò, một cái bánh bao vỏ mỏng và bánh bao súp... Anh ta cứ vậy mà quét sạch trơn tất cả đồ ăn trong hộp, trong khi Trúc Duy ở phía đối diện vẫn còn đang nhai kỹ nuốt chậm.
Khê im lặng chốc lát rồi hỏi: "Đồ ăn bên ngoài cũng ngon như thế này à?"
Trúc Duy lắc đầu: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi được ăn những món ngon như này."
Khê lại bắt đầu gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn rồi nhìn Trúc Duy bằng ánh mắt nóng bỏng: "Cô... Có muốn xem thử trong não của bà chủ có gì không?"
Không còn cơ thể máy móc che giấu nữa nên vẻ tà ác đầy sống động hiện hết lên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi.
Thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi cho miếng bánh bao cuối cùng vào miệng rồi từ tốn lắc đầu, giọng điệu nghe rất bình tĩnh: "Ngay cả tôi mà anh còn không đánh lại, vậy còn lâu anh mới là đối thủ của bà chủ."
Khê cũng không tức giận vì những lời thẳng thừng của cô gái trước mặt, chỉ có đôi mắt anh ta là sáng bừng lên: "Cũng vì cô ấy mạnh nên mới có giá trị khiêu chiến chứ. Hơn nữa việc đào não không chỉ cần có sức mạnh. Những gì chủ tiệm trước kia gặp phải là ví dụ đấy thôi."
...
Lộ Dao vẫn đang ngồi giữa livestream ăn bữa sáng giống hai nhân viên của mình. Đối diện cô lúc này là một streamer ẩm thực nghe nói có rất nhiều người theo dõi.
Tối hôm qua Tiểu Thực Thần livestream làm thử hai món tráng miệng theo công thức của tiệm sách. Có vẻ như món tráng miệng này rất dễ làm nhưng anh ta làm đi làm lại mấy lần mà mùi vị vẫn không giống những gì trong sách nói. Thế nên sáng sớm nay tiệm sách vừa mở livestream, anh ta đã chạy tới đây chất vấn bà chủ xem quyển sách dạy nấu ăn kia là thật hay giả.
Lúc này Lộ Dao đang xem lại video livestream tối qua của Tiểu Thực Thần. Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đột nhiên nhô ra báo cho cô biết về cuộc đối thoại giữa Khê và Trúc Duy trong phòng ăn giả tưởng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận