Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1332 -



Chương 1332 -



Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn đưa Lộ Dao xuống dưới lầu, họ còn định bảo tài xế đưa Lộ Dao đến nơi mà cô muốn đi nhưng đã bị Lộ Dao từ chối.Lúc quay về phòng làm việc, Diêu Văn Lan đã đưa phiếu mà Lộ Dao mang đến cho Thích Tư Mẫn, bảo cô ta đưa theo đám người máy này phân phát cho các phòng ban.Sự kiện như thế này khá khác với những sự kiện phúc lợi bình thường, đây là một cơ hội tốt để Thích Tư Mẫn tiếp xúc với nhân viên của công ty.Người máy mà Lộ Dao mang đến cùng dòng với Ngân Hoa nên cơ thể khá cao lớn, nhưng bù lại tính tình lại rất dịu dàng, năng lực làm việc cũng cao.Thích Tư Mẫn từng thấy loại người máy này ở tiệm sách của khu phố thương mại, không ngờ hôm nay Lộ Dao lại đưa chúng đến thế giới này.Có người máy làm việc hỗ trợ thì công việc phát phiếu rút thăm được diễn ra khá thuận lợi.Trong các nhóm chat lớn, nhân viên đều đang thảo luận về phiếu ăn và phiếu rút thăm.Đến gần trưa, Harold, Tù Ngọc, Hùng An An và Chiếu Dạ đã giao đồ ăn và dụng cụ rút thăm đến đúng giờ.Lộ Dao đã quay về khu phố thương mại, quan sát sự kiện ở công ty Diêu Văn Lan từ xa.Do đã có kinh nghiệm từ lần tổ chức sự kiện ở công ty công nghệ Vân Đức lần trước, hơn nữa lại có sự trợ giúp của người máy làm việc nên sự kiện lần này kết thúc thuận lợi.Sau khi sự kiện rút thăm kết thúc, Lộ Dao gọi hệ thống hiện thực hóa ước mơ ra: “Bảy nghìn tờ phiếu rút thăm ngẫu nhiên đó có thể phát đi được rồi.”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Cô cảm thấy khách hàng của chúng ta vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Còn cố tình tổ chức sự kiện như vậy nữa, tổ điều tra còn đang sợ không bắt được thóp của chúng ta kia kìa.”Lộ Dao dặn dò sản xuất riêng bảy nghìn phiếu rút thăm để mở sự kiện rút thăm trên mạng, phần mềm rút thăm sẽ được cài ngẫu nhiên vào điện thoại của bảy nghìn người, mời họ tham gia sự kiện rút thăm miễn phí.Không biết có phải Lộ Dao công tâm thành thói quen rồi không mà cô yêu cầu bảy nghìn phiếu rút thăm này phải được xuất hiện đồng đều khắp bảy khu vực Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Khu, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang, cũng đồng nghĩa là mỗi một khu vực là một nghìn phiếu.Cả nước trên dưới vài trăm nghìn người nên bảy nghìn phiếu rút thăm cũng không thể gọi là nhiều, những người có thể nhận được cơ hội rút thăm trong tình trạng được lựa chọn ngẫu nhiên theo tỷ lệ như thế thì cũng có thể được gọi xem là đứa con được trời chọn.Nhưng Lộ Dao còn thiết lập thêm một quy tắc nữa, sự kiện rút thăm lần này sẽ không mời khách quen tham gia.Lộ Dao không giải đáp thắc mắc của hệ thống hiện thực hóa ước mơ mà chỉ nằm dài trước cửa cửa hàng tạp hóa, bên cạnh là dụng cụ rút thăm đặc biệt được đặt trên một chiếc bàn thấp.Trên mạng liên tục có người nhấn vào giao diện của sự kiện rút thăm, lúc họ xoay vòng xoay rút thăm thì dụng cụ rút thăm trên chiếc bàn thấp đó cũng quay vù vù theo.Vô số bóng đen vươn ra từ chân của Lộ Dao, trong nháy mắt đã lao đi hàng nghìn kilomet, bủa ra khắp mọi nơi.Trong một khu chung cư tồi tàn nào đó ở thành phố Thiên Xu, Triệu Tương Ánh đang nằm mê man trên sàn nhà, điện thoại đang nằm lăn lóc cách cô ấy không xa, màn hình vẫn chưa tắt, giao diện rút thăm vẫn đang nhấp nháy.Triệu Tương Ánh là một cô gái vừa mới tốt nghiệp được nửa năm, sống và làm việc bên ngoài một mình, tiền lương cũng không cao lắm nhưng lại phải làm từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, dường như cuộc sống vừa bận rộn, vừa nghèo khổ này đã rút cạn sức sống của cô ấy đến mức bây giờ chỉ còn lại một cái xác vô hồn mà thôi.Vào ban chiều cô ấy cảm thấy không khỏe nên đã lấy hết dũng khí để xin quản lý cho nghỉ.Cô ấy cố gắng chống chọi trên đường từ công ty về đến phòng trọ, lục tìm vài viên thuốc hạ sốt rồi uống vào, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt cô ấy bỗng rung lắc mạnh, trời đất thì như đang xoay chuyển, cuối cùng nằm dài dưới sàn nhà.Lúc cô ấy ngã xuống, một tay cô ấy vẫn còn đang nắm lấy điện thoại, hình như trong lúc hoảng loạn đã nhấn phải chỗ nào đó, sau đó thì nghe thấy một bài nhạc vui tươi vang lên.Triệu Tương Ánh cảm thấy đau cả đầu vì đoạn nhạc vui tươi, sôi động ấy, ngay cả sức lực để nhấc cánh tay nhặt điện thoại lên cũng không có, chỉ có thể nằm yên dưới sàn, mơ mơ màng màng rồi nhắm mắt lại.Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên liên tục đã đập dồn dập vào dây thần kinh của Triệu Tương Ánh, lúc này cô ấy mới cố gắng mở mắt ra nhưng lại cảm thấy cánh cửa đó đang cách mình rất xa.Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng đã dừng lại, màn hình điện thoại của Triệu Tương Ánh tiếp tục sáng lên, hơn nữa còn dừng lại ở giao diện rút thăm kỳ lạ kia nữa, dòng chữ nhấp nháy đủ màu sắc trên màn hình vô cùng chói mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận