Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1417 -



Chương 1417 -



Tiểu Mộng chào đời như một cô bé tí hon, nụ hoa nâng đỡ cô bé chỉ lớn bằng lòng bàn tay người trưởng thành, cuống hoa nhỏ bé suýt chịu không nổi sức nặng của đóa hoa, bị đè cong rũ trên bàn trà.Lộ Dao đã làm một cái tổ bằng bông để đỡ nụ hoa, khi đủ tháng, nụ hoa hé nở, Tiểu Mộng trắng nõn non nớt co mình nằm trong nhụy hoa.Tiểu Mộng vừa lọt lòng cao mười hai xem ti mét, nặng chín mươi tám gram.Dù trồng ra bằng hạt giống cây cối, kích thước này cũng lớn hơn chiều cao người tí hon Nitraan từng thấy.Nhưng trong mắt Lộ Dao, Lục Minh Tiêu và Bất Độc thì em gái mới ra đời này không khỏi quá bé nhỏ.Bất Độc chống tay lên cằm, lo lắng hỏi: “Em gái có thể lớn lên không? Giống chúng ta ấy.”Lộ Dao cẩn thận lau khô người cho Tiểu Mộng, quấn khăn mềm, thả vào ổ bông, thò một ngón tay ra chọt nhẹ vào gò má như đậu hũ non của bạn nhỏ, không chắc nói: “Chắc có thể ấy. Lúc gấu trúc tinh vừa ra đời cũng rất bé, còn nhỏ hơn cả trẻ con loài người, cuối cùng vẫn cao lớn vĩ đại thế kia.”Lúc gieo trồng hạt giống cây cối, Lộ Dao có sửa một vài quy tắc, sau khi Tiểu Mộng và Fulla chào đời thì chắc đều có thể từ từ lớn lên với hình dáng người khổng lồ.Fulla ở kế bên chậm lớn hơn Tiểu Mộng rất nhiều, đến giờ vẫn chỉ là mầm cây non, không mọc cuống hoa cũng không mọc nụ hoa.Lộ Dao đoán vì Fulla sớm đã là chủ thần thế giới, khác năng lượng với Tiểu Mộng nên cũng chậm lớn hơn tí.Tiểu Mộng ngủ trong ổ không lâu thì bắt đầu khóc la, Lộ Dao lập tức lấy bình sữa trong kho hàng cá nhân ra.Mấy hôm trước Ambrose lôi về hai con ma ngưu chân ngắn từ hồ ma, nghe nói tộc Á Nhân và Ma tộc ở đại lục Alexandria thích đút cho con uống sữa của ma ngưu chân ngắn.Anh ta biết nhà Lộ Dao sắp có thêm một bạn nhỏ nên cố tình bắt về hai con.Sữa của ma ngưu chân ngắn thơm rất dịu, không tanh vị sữa.Lộ Dao nếm thử, cực kỳ ngon.Sữa trâu nặn ra trước thông qua quy trình tiệt trùng tiêu chuẩn, lại thống nhất cho vào bình sữa bịt kín kỹ càng, mỗi lần một bình.Lộ Dao đưa bình sữa đến bên miệng Tiểu Mộng, bàn tay nhỏ múp míp cầm bình sữa không chịu buông.Bất Độc hiếu kỳ: “Em ấy còn nhớ chúng ta không?”Lộ Dao: “Mẹ từng hỏi cây thần, lúc mới sinh giống trẻ sơ sinh bình thường, chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ, phải chờ lớn tí nữa mới từ từ nhớ ra.”Tiểu Mộng giống Lộ Dao nói thật, ăn no ngủ kỹ giống nhóc gấu trúc tinh, lúc được nửa tuổi đã lớn bằng trẻ con bình thường, mắt đen tóc đen, trông rất giống Lộ Dao, nhưng tay chân mũm mĩm, cực kỳ thích ăn.Lộ Dao làm giấy khai sinh cho Tiểu Mộng, nhập hộ khẩu xong thì sẵn tiện đến cục dân chính làm thêm thủ tục đăng ký kết hôn với Lục Minh Tiêu.Thân phận trước kia Lục Minh Tiêu lợi dụng thần lực uốn nắn ở thế giới này, giờ đã trở thành thân phận chính thức của anh.Lộ Dao và Lục Minh Tiêu có ràng buộc bền vững hơn cả hôn nhân, vốn chưa từng suy xét đến việc làm giấy đăng ký kết hôn ở thế giới trần tục.Chỉ là cân nhắc rằng Bất Độc và Tiểu Mộng sắp đi học, bọn trẻ còn phải trải nghiệm cuộc đời của người bình thường một lần, Lộ Dao và Lục Minh Tiêu cũng coi như tiếp tục trải nghiệm dòng đời của phàm linh, thế là đi làm giấy kết hôn.Ít ra trong mắt phàm linh, họ là một gia đình bình thường.Đêm đăng ký kết hôn, mây phủ đầy trời, phản chiếu pháo hoa bờ bên kia.Lục Minh Tiêu giao Tiểu Mộng và Bất Độc cho Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương, nói muốn đưa Lộ Dao ra ngoài một chuyến.Trước ánh nhìn thăm dò và khắc chế của nhân viên, Lục Minh Tiêu kéo Lộ Dao bước vào hư không, thoáng cái đã rơi vào một vùng đất vừa xa lạ nhưng cũng có đôi phần quen thuộc.Lộ Dao quan sát xung quanh, trầm ngâm: “Nơi này là... Đảo Thâm Uyên?”Lục Minh Tiêu gật đầu: “Mất chút ít thời gian để thu nó vào Thần vực của anh, giờ nơi này đã là một nơi bí mật trong Thần vực của anh rồi.”Lộ Dao buông tay Lục Minh Tiêu ra, nhìn ra phía sau rồi lại quay người nhìn quanh tứ phía.Mới đầu cô suýt không nhận ra, đảo Thâm Uyên đã từng chỉ có hai màu đen trắng, nay lại là một mảnh đất đầy hoa tươi lắc lư cành lá đón lấy tia nắng chiều cuối cùng.Lục Minh Tiêu đưa Lộ Dao đi một vòng quanh đảo, Thâm Uyên không có dấu tích của sinh vật, sợi nắng cuối cùng tan đi, màn đêm dần buông xuống, ánh sao lấp lánh.Đảo Thâm Uyên chỉ có một nơi còn giữ lại hình dáng cũ, đó là giếng sâu Lục Minh Tiêu từng ở lúc nhỏ, xung quanh được phân bố sức mạnh Thâm Uyên, cằn cỗi không sự sống.Lục Minh Tiêu nắm tay Lộ Dao, đứng ở bên cạnh giếng sâu: “Trong đó rất sâu, rất rộng rãi, đông ấm hạ mát.”Thang dây thò lên từ dưới đáy giếng, Lộ Dao được Lục Minh Tiêu kéo xuống, đến được đáy giếng.Nơi ẩn nấp được tạo ra chặt chẽ bằng sức mạnh Thâm Uyên, an toàn và bí mật tuyệt đối.Nếu năm ấy Xá Thiên không chịu đi theo thần quan tìm đến mà ở lại trong giếng Thâm Uyên này, dù Phạm Thiên có đích thân đến thì cũng không thể làm gì được anh.Nhưng sống cô đơn mấy nghìn năm quá đỗi giày vò, Xá Thiên sống từ nhỏ đến khi thành thiếu niên khó mà chịu đựng nổi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận