Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 252 - Đã nhậm chức quản lý ở quán Internet Cafe, cả đời không muốn từ chức 2



Chương 252 - Đã nhậm chức quản lý ở quán Internet Cafe, cả đời không muốn từ chức 2




Đã nhậm chức quản lý ở quán Internet Cafe, cả đời không muốn từ chức 2
Nhện tinh chọt từng ngón, cuối cùng chính xác đánh ra tên người nàng ấy muốn tìm hiểu trên khung tìm kiếm.
“Soạt—”
Dưới khung tìm kiếm xuất hiện một loạt nội dung có liên quan, nhện tinh xem từng cái một xuống, lần đầu cảm nhận được niềm vui lướt web.
Nhện tinh đọc xong tìm kiếm liên quan thì thoát ra, bắt đầu trên Weibo tự khám phá những thú vui khác. Không lâu sau, nàng ấy thấy được đoạn phim game kia trên trending hashtags.
Thân là một cư dân mạng mới toanh, nhện tinh hoàn toàn không hiểu lối đặt tên của tin mạng, đọc được hai chữ “chấn động” thì bị thu hút, tràn trề hưng phấn nhấn vào, nhưng lại là nội dung về game mà nàng ấy không hứng thú. Nàng ấy kiên nhẫn xem khoảng hai phút, thật sự không hiểu gì mới thoát ra ngoài, chuyển qua khu bình luận bên dưới đoạn phim.
Trong khu bình luận có số lượng lớn ảnh chế và nhãn dán, nhện tinh không thể hiểu hết ý của chúng, nhưng nàng ấy nhìn thấy một bức ảnh khá quen mắt trong số những bình luận có lượt thích cao. Nhện tinh thử dùng chuột phóng to bức ảnh ra, nhận ra người trong ảnh là quản lý quán Tiểu Chung.
Vậy ra đó là ảnh chế Chung Liên Gia để lại lúc làm tuyển thủ.
Nhện tinh không hiểu, lần đầu lên mạng đã gặp người quen, nàng ấy kích động không thôi. Tiếc là hôm nay quản lý làm ca sáng là Tiểu Trình, nếu không thì còn có thể chọc Tiểu Chung đôi câu.
Hai quản lý quán đều rất cẩn thận dè dặt khi đối diện với khách Yêu tộc, Yêu tộc bẩm sinh buông thả ngang ngược, không ràng buộc, nên nhiều khi thích chọc ghẹo họ.
Nhện tinh dằn lại tâm thái hưng phấn kích động, như bạn nhỏ vừa học được một kỹ năng bèn nôn nóng muốn làm cho người lớn xem, nàng ấy mở khung phản hồi ra cố gắng và chậm chạp gõ một câu —
[Quản lý quán net Tiểu Chung, sao lại ở đây?]
Gõ câu này xong, nhện tinh vô cùng hài lòng, thoát khỏi Weibo, quay lại nền tảng phim Kiwi, bắt đầu cày bộ phim đang xem mấy ngày nay, thỉnh thoảng còn nhấn tạm dừng, nghiêm túc gõ cảm nhận xem phim của mình vào khung màn đạn.
Bàn phím mới của quán net thật sự quá đỉnh.
Trải nghiệm lướt web của nhện tinh không chỉ nâng lên n lần.
Mà nàng ấy vẫn chưa biết, một câu bình luận mình tùy tiện để lại trên Weibo đã làm dậy lên sóng to gió lớn trên mạng cỡ nào.
Vốn dĩ đoạn phim ghi màn hình game kia đã lắng xuống nhanh chóng, nay vì một bình luận “quản lý Tiểu Chung” mà nổi lên lại, còn bị chuyển tiếp đến nền tảng khác.
Chung Liên Gia ngủ đến trưa, thức dậy cầm điện thoại lên, tin nhắn riêng của từng nền tảng mạng xã hội bùng nổ. Tin nào cũng đang hỏi anh ta, có phải đi làm quản lý quán net không?
Chung Liên Gia ngã thẳng xuống sàn, ớn lạnh trong tim.
Không phải chuyện gì khác, anh ta và khu phố thương mại đã ký thỏa thuận giữ bí mật nghiêm ngặt. Nếu để lộ về khu phố thương mại, không biết sẽ có hậu quả gì.
Chung Liên Gia lập tức gọi điện thoại cho Lộ Dao.
Lộ Dao bắt máy, bình tĩnh an ủi Tiểu Chung sợ sắp mất hồn.
Chuyện này không tính là to tát, phát ngôn của nhện tinh không làm lộ thông tin quan trọng.
Lúc mới mở quán net, Lộ Dao và bên mạng nội hộ đã có sắp xếp từ lâu, họ cài đặt chương trình sàng lọc thông tin quan trọng, còn có cả NPC chuyên theo dõi sát sao mọi lúc. Nếu khách hàng của đại lục Phù Thế nói thông tin không phù hợp trên mạng, sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi mạng nội bộ, tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện trên trang mạng công khai.
Người bị hại duy nhất trong chuyện này chính là Tiểu Chung.
Lộ Dao day dứt trong lòng: “Không biết đó là tài khoản chính của anh, ngại quá, không ngờ lại gây náo loạn lớn trên mạng như thế.”
Chung Liên Gia vốn còn đang lo sợ gãi đầu, nghe đến đây thì bình tĩnh lại: “Không vi phạm thỏa thuận giữ bí mật là được. Những chuyện kia chẳng sao đâu.”
Lộ Dao: “Thật có lỗi quá. Để bồi thường, tôi đồng ý với anh một yêu cầu trên tiền đề không vi phạm nguyên tắc lớn, chỉ cần nằm trong năng lực của tôi.”
Xong xuôi cô còn bổ sung thêm một câu: “Đền tiền cũng được.”
Chung Liên Gia không ngờ sẽ có niềm vui bất ngờ thế này.
Anh ta đã không phải nhân viên mới không biết gì ngày xưa nữa rồi.
Phải biết rằng trong năng lực của bà chủ đã là phạm vi rộng rồi. Lời hứa này còn đáng giá hơn tiền.
Chung Liên Gia: “Bà chủ, có thể giữ lại phần bồi thường này không?”
Lộ Dao: “Được, anh nghĩ xong thì nói với tôi.”
Cúp máy, Chung Liên Gia trực tiếp đăng một bài lên Weibo coi như phản hồi—
[Không chết, suy sụp chán nản, không muốn livestream.
Đã nhậm chức quản lý ở quán Internet Cafe thú vị nhất trên đời, cả đời không muốn từ chức.
Đừng khuyên, đừng nhớ.]
Mặc kệ trên mạng có sóng gió gì, Chung Liên Gia tắt điện thoại, tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi làm.
...
Lộ Dao cúp máy, quay đầu lại nhìn Trạch Duyên uống trà, nở nụ cười tha thiết “muốn nhờ vả”: “Tôn Thượng, có chút chuyện.”
Trạch Duyên rũ mắt, từ tốn nói: “Ta cũng có chút chuyện.”
Lộ Dao: “... Vậy... Anh nói trước đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận