Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1208 -



Chương 1208 -



Cố Lương Thời thích cảm giác làm cây, ông ấy quyết định trở lại chốn bình yên, tiếp tục biến thành một cái cây mãi đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.Tầm ba tháng sau, Lộ Dao phát hiện cây sơn trà nghiêng đầu trong lâm viên đã héo chết, không lâu sau thì cô nhận được liên lạc của Bình An.Cố Lương Thời mất tại nhà lúc ngủ, sau khi qua đời do người máy thông minh trong nhà báo tang, con cái từ tỉnh ngoài chạy về tổ chức cho ông ấy một tang lễ long trọng.Lộ Dao cúp máy, vẫn bình thản ngồi ngoài đê phơi nắng.Cố Lương Thời không hề chết tại nhà, trừ Lộ Dao, Bình An và mấy người bạn cũ ra, không ai biết cuối cùng ông ấy đã thanh thản ra đi trong tư thế của một cái cây.Nhờ đeo thẻ bài Lộ Dao tặng cho, sau khi chết cơ thể sẽ tự động quay về nhà, thân cây khô chết, Cố Lương Thời cũng về đến nhà mình.Tang lễ của Cố Lương Thời kết thúc không lâu, cửa hàng cho thuê người máy chào đón mấy vị khách từ thành phố xuống, đều là người già nghe Cố Lương Thời thuở sinh thời nhắc tới Lộ Dao, họ cũng đến tìm Lộ Dao xin một tấm thẻ bài màu đen.Thật ra trong thôn đã loáng thoáng có lời đồn, đồn rằng Lộ Dao là bà đồng, trông coi mấy thứ thần hồn khó dò.Lộ Dao có nghe nhưng không quan tâm.Dạo này cô hành động hơi trắng trợn, hoặc nên nói là thái độ bất cần.Lộ Dao cho rằng kích hoạt được năng lực mới đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đã mấy tháng trôi qua rồi mà Tinh Môn vẫn chẳng có dấu hiệu lơi lỏng, sự trừng phạt trong dự đoán cũng không giáng xuống, hệ thống thì không nhắc nhở nhiệm vụ mới, thật sự làm người ta không biết nên làm sao mới được.Nhưng mùa hạ này trôi qua cũng coi như thú vị, Lộ Dao được ăn quả sơn trà, dâu tây do thôn dân trồng, tháng bảy tháng tám bắt đầu ăn nho, dưa hấu, đều là hoa quả thôn dân tự trồng, giá cả phải chăng, vị còn rất ngon.Cuối hạ đầu thu, có một thợ đan lát già đã hơn tám mươi tuổi đến thôn.Thợ đan lát họ Chu, bị què một chân, đến làm sọt gùi, đồ hốt rác, giỏ đựng rau và rào giậu cho thôn dân.Lúc làm thuê cho ai thì ông ấy sẽ đến ở nhà của người đó.Lộ Dao rảnh rỗi đi tản bộ, đứng ngoài đê nhìn ông ấy vót trúc, làm đồ.Thợ đan Chu đã lớn tuổi rồi nhưng tay nghề vẫn còn rất tốt.Ông ấy quấn một chiếc khăn cũ màu đỏ sậm trên đầu, đôi mắt chẳng sáng trong mà như phủ một lớp mây đùn. Một chân đi cà thọt, không tiện leo cầu thang, lúc làm thuê thích ngủ sô pha.Giường cao quá, ông ấy leo lên leo xuống rất bất tiện.Thợ đan già có một chiếc gùi, cầm lên nặng muốn chết, bên trong đựng toàn là dụng cụ làm việc.Lộ Dao vốn không có nhu cầu gì, nhưng thấy tay nghề của thợ đan già không tồi nên đã nhờ ông ấy đan giúp một chiếc gùi, một cặp ki hốt rác rồi làm thêm một cái sào để phơi đồ.Nhà của Lộ Dao không tiện cho người ngoài vào ở, thợ đan già vẫn còn đang làm thuê cho Đồng Chí Minh, thế là Lộ Dao bàn bạc với Đồng Chí Minh là lúc đó ông ấy vẫn ở tại nhà họ, cô sẽ mang cơm sang mỗi ngày.Đồng Chí Minh rất dễ tính, đồng ý chẳng chút do dự.Thợ đan Chu làm thuê cho nhà Đồng Chí Minh gần nửa tháng, sau đó là đến Lộ Dao.Đồ Lộ Dao đặt làm không hề nhiều, nhưng dù sao thợ đan Chu cũng lớn tuổi rồi, tay chân khá chậm chạp nên làm năm sáu ngày mới xong, cuối cùng còn tặng Lộ Dao một chiếc giỏ nhỏ tròn xoe.Thợ đan già nói: “Tôi làm thuê cho nhà nào, cuối cùng cũng tặng một chiếc giỏ nhỏ.”Lộ Dao cầm chiếc giỏ lên thử, chưa nói tới việc rất thuận tay, mà chiếc sọt được đan từ mảnh trúc nhỏ mới cắt còn có mùi trúc thoang thoảng.Buổi tối, Lộ Dao hỏi: “Tiền công tính thế nào?”Thợ đan già xua tay: “Bà thấy cho bao nhiêu được thì cho, cứ cho đại một ít tiền là được.”Lộ Dao thật sự không rành bèn đi hỏi Đồng Chí Minh, sau đó vẫn kiên quyết bảo thợ đan già tự ra giá.Thợ đan già nói: “Bà đưa hai trăm đồng đồng hoa là được.”Lộ Dao tính toán, làm công năm sáu ngày chỉ lấy hai trăm đồng đồng hoa, tính ra thì một ngày chưa đến bốn mươi đồng đồng hoa nữa.Dù hằng ngày có bao cơm ba bữa, nhưng thật ra người già ăn chẳng được bao nhiêu.Thợ đan Chu thật sự đã quá già rồi, tay chân chậm chạp, làm việc không bằng người trẻ tuổi nên cũng không dám lấy giá cao.Tuổi này của ông ấy vốn nên ở nhà tận hưởng tuổi già, nghe nói hồi trẻ ông ấy đến thị trấn Đồng Hoa ở rể, sau này vợ qua đời bèn ra ngoài đi làm.Vốn có hai đứa con, kết quả chúng lớn lên rồi mạnh ai nấy sang nhà vợ làm rể.Thợ đan Chu bôn ba bên ngoài bao năm, nhà cửa đã bị người ta chiếm mất từ lâu rồi, giờ tuổi già về quê cũng là thay phiên ở nhà họ hàng, kiếm chút tiền sinh hoạt nhờ nghề đan lát đồ bằng trúc.Cuối cùng Lộ Dao vẫn trả cho thợ đan Chu ba trăm đồng đồng hoa, cô không dám cho nhiều quá, không phải sợ người già được voi đòi tiên mà thật ra thôn dân sống lân cận mời ông ấy về làm thuê đều có ý muốn giúp đỡ, nên cô không thể cho bậy phá giá thị trường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận