Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 635 - Kết thúc ngày huấn luyện 2



Chương 635 - Kết thúc ngày huấn luyện 2




Kết thúc ngày huấn luyện 2
Tiểu đội An Hạ quay lại, họ định lên lầu tìm kiếm thêm một số nguyên liệu.
Lúc đi ngang qua quầy chuyên kinh doanh vàng thì có đội viên nói: “Chúng ta có cần lấy một ít vàng không?”
Tâm trạng An Hạ không tốt lắm: “Không ăn được không dùng được, lấy nó về làm gì?”
Đội viên ấy sờ mặt, ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ nghĩ có thể sau này sẽ dùng được thôi mà.”
An Hạ lấy ra tờ rơi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt từ trong túi áo ra, tiện tay vứt nó xuống đất: “Phạm vi nhiễm phóng xạ chỉ có mười cây số, nó có tác dụng gì cơ chứ? Còn không bằng việc lên lầu lấy thêm ít đồ đạc, khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến.”
Tạ Vũ bước lên trước khuyên: “Cô hà tất lấy họ ra để trút giận chứ?”
An Hạ không nhịn được oán trách: “Có rất nhiều người muốn vào căn cứ chúng ta nhưng cũng không vào được, còn có người thì dùng điều kiện ưu đãi tốt như thế nhưng lại không biết cảm kích, tôi chỉ thấy hơi giận mà thôi.”
Tạ Vũ: “Bỏ đi bỏ đi, cũng đâu phải chỉ có một mình họ có năng lực, không cần phải chọc giận mình như thế. Dù sao zombie trên lầu cũng đã được xử lý rồi, chúng ta mang thêm đồ về đi.”
Lúc lên đến lầu sáu trung tâm thương mại, các đội viên vây quanh xác của con nhện zombie.
“Còn có loại zombie này nữa sao, lần đầu tiên tôi được thấy đấy.”
“Chúng ta phải báo lại chuyện đã xuất hiện loài zombie không phải loài người với căn cứ.”
“Bị đánh tan tác thế này, em gái kia đúng là mạnh thật.”
“Nhưng tiếc là không theo chúng ta đi.”
An Hạ vừa nghe xong thì lại đau lòng.
-------
Vườn ngự uyển Kim Thái.
Tiểu đội Lộ Dao đưa Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình đến tận nhà.
Một nhà ba người đoàn tụ, tâm trạng rất kích động, Hứa Hồng Mai ôm lấy con trai và chồng khóc rống lên, âm thanh ngày càng lớn, khiến những hộ gia đình khác đều phải vịn vào lan can nhìn xuống.
Thấy cả gia đình Hứa Hồng Mai đang đứng trước cửa khóc ầm lên thì những thanh niên đứng bên cạnh còn nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, thế nên đã bước xuống hỏi thăm vài câu.
Kết quả sau khi nghe Hứa Hồng Mai kể lại thì người nọ quay sang nói với Lộ Dao: “Tôi cũng muốn mua vài tấm danh thiếp của các cô.”
Lộ Dao đưa tờ rơi cho người đó.
Người nọ cầm lên lầu, không lâu sau thì mang một chiếc vòng bằng vàng xuống mua mười tấm danh thiếp.
Sau khi đối phương lên lầu không được bao lâu thì lại có thêm hai nhà nghe kể lại, mỗi nhà mua thêm mười tấm danh thiếp từ chỗ Lộ Dao.
Cảnh tượng cả gia đình Hứa Hồng Mai đoàn tụ quá cảm động, hơn nữa chỉ cần vàng là có thể mua được danh thiếp, không cần tiêu tốn thức ăn nên mọi người xem xong tờ rơi thì không hề do dự mà mua ngay, gia đình Hứa Hồng Mai cũng mua thêm mười tấm.
------
Khu chung cư Bình An, đơn nguyên số một của tòa số năm.
Harold vừa cúp máy truyền tin thì đã nhấc chân lên đá đứa nhỏ đang ôm lấy chân mình về chỗ bà nó.
Bà cụ đang ngồi dưới đất khóc than, thấy đứa nhỏ bay về phía mình thì đưa tay ra đỡ lấy như một phản xạ.
Đứa bé kia bị dọa cho hoang mang, trợn tròn đôi mắt ngấn lệ lên, quên luôn cả khóc.
Qua mấy giây sau bà cụ mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên hung dữ trừng mắt với Harold, mở miệng chửi ầm lên.
Harold đã bớt sức lại nên đứa nhỏ và bà cụ không hề bị thương gì cả.
Hành động này như đã châm ngòi ngọn lửa, đám người trung niên đứng bên cạnh cũng bắt đầu chỉ trích Harold.
Harold nghiêng đầu nói với Ti Kim và Tù Ngọc: “Lộ Dao nói không cần quan tâm đến họ, thu hồi danh thiếp về, hoàn lại tiền rồi đưa thêm mỗi hộ năm gram vàng xem như bồi thường.
Ti Kim nghe xong câu cuối cùng thì vảy rồng như muốn dựng ngược hết lên: “Còn phải bồi thường sao?”
Tù Ngọc cũng rất tức giận: “Đúng là muốn ném đám người này vào trong đống zombie mà.”
Harold thở dài: “Trước đây hai người chưa từng theo Lộ Dao ra ngoài nên có lẽ không hiểu những chuyện này. Kinh doanh không giống như đánh nhau, cần phải cân nhắc và kiêng kỵ rất nhiều điều, nói chuyện hay làm gì cũng cần phải chú ý, tuyệt đối không thể làm bừa. Theo tôi thì cách xử lý này là tốt nhất rồi. Hai người không muốn làm thì cứ nhận đơn khác đi, để tôi xử lý.”
Harold nhíu mày đi về phía người đàn ông trung niên đang cầm tấm danh thiếp, giọng nói của hắn không lớn nhưng trong môi trường ồn ào như thế lại có thể đập vào tai từng người: “Thật sự rất xin lỗi, năng lực cửa hàng chúng tôi có hạn, không thể hoàn thành yêu cầu của mọi người. Cửa hàng bọn tôi sẽ thu hồi lại danh thiếp mà các vị đã mua và hoàn tiền lại, đồng thời sẽ bồi thường thêm năm gram vàng.”
Người đàn ông trung niên đang vênh váo nhìn Harold, người đàn bà đang chỉ trích trách mắng Harold và bà cụ đang khóc than nằm vạ dưới đất đều đồng loạt ngậm miệng lại hết, ai nấy sững sờ nhìn theo Harold, dường như hoàn toàn không ngờ đối phương lại dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt này.
Nhân viên chạy vặt không nhận đơn, dưới lầu đều là zombie, vậy họ làm sao mới rời khỏi đây được đây?



Bạn cần đăng nhập để bình luận