Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 293 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 2



Chương 293 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 2




Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 2
Một ma một yêu không hề biết ý nghĩa của “danh sách đen” là gì, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lộ Dao thì Trạch Duyên lập tức dừng lại ngay.
Cơ Trang vẫn chưa hết giận, cầm cây trường kiếm lao đến.
Trạch Duyên nghiêng người tránh được, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, ngọn liên chi màu vàng nhạt vươn ra khỏi ngón tay anh quấn lấy mũi kiếm.
Pháp khí bản mệnh của Yêu Hoàng bị ma khí ăn mòn, phần dưới chuôi kiếm đã nát thành tro bụi.
Trạch Duyên không nhìn Cơ Trang, quay người bay thẳng xuống trước mặt Lộ Dao: “Lộ Dao.”
Cơ Trang chậm hơn một bước, bay xuống đất, cũng đi về phía Lộ Dao đang đứng: “Dao Nhi.”
Lộ Dao sắp tức đến bật cười, cô lùi về sau một bước tránh cánh tay đang đưa ra của hai người họ: “Cửa tiệm nhỏ nên thật sự không tiếp đãi được hai vị khách quý đây, mong hai vị đền bù thiệt hại của tiệm xong thì rời khỏi đây.”
Yêu tộc, Ma tộc trong kết giới đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, nghe nói lần trước những người đánh nhau trong tiệm đều bị bà chủ nhốt lại đòi bồi thường, lần này Ma Tôn và Yêu Hoàng đánh nhau thì bà chủ Nhân tộc này cũng không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ là không biết hai người họ có đồng ý nể mặt không thôi?
Lúc nãy họ cũng đã thấy hình ảnh trong Lưu Ảnh ngọc phù, bây giờ lén liếc mắt qua đó đoán thử xem rốt cuộc bà chủ đây có phải người tình kiếp trước của Yêu Hoàng không.
Còn Ma Tôn đến đây là vì chuyện gì thế?
Lần trước Cơ Trang uống say ở nhà nghỉ Trùng Đăng, bị Trạch Duyên đánh cho một trận, lúc tỉnh rượu lại muốn tìm đến tìm Lộ Dao nhưng lại bị Vũ Lăng ngăn lại.
Mấy hôm nay Vũ Lăng có chuyện phải ra ngoài, vừa quay đầu đi thì Cơ Trang đã đưa người đến tiệm net.
Càng nghĩ thì hắn ta càng cho rằng Lộ Dao chính là Lục Dao của năm đó, cho dù là dáng vẻ, khí chất, hay là thói quen không biết nói dối.
Ngay cả hôm nay dáng vẻ của nàng lúc tức giận, lui về sau né tránh cũng rất giống Lục Dao của hai trăm năm trước.
Cơ Trang đau lòng nhìn Lộ Dao: “Dao Nhi.”
Lộ Dao nhắm mắt lại. cố gắng kìm lại con người đã không còn bình tĩnh bên trong mình: “Yêu Hoàng đại nhân, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là Lộ Dao chứ không phải Ngọc Dao tiên tử. Thật sự ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra người mình yêu sao?”
Trong kết giới, một tiểu yêu nói: “Bà chủ, lúc nãy trong Lưu Ảnh ngọc phù bọn ta thấy người yêu của Yêu Hoàng đại nhân vào hai trăm năm trước chính là ngươi đấy. Có lẽ là do ngươi đầu thai chuyển thế nên quên hết ký ức lúc đó rồi.”
Trạch Duyên đánh một đòn ma khí sang đó, kết giới lập tức xuất hiện vết nứt trông như mạng nhện.
Mắt anh càng đỏ hơn, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Nói bậy! Nàng chính là nàng, không phải ai khác cả!”
Lộ Dao ngạc nhiên nhìn anh: “Nếu như anh đã biết thì tại sao còn nổi giận ra tay chứ?”
Trạch Duyên đưa tay lên ôm lấy ngực mình, đôi mắt chất chứa vài phần hoang mang, đôi môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói được gì, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Khi nhìn hình ảnh trong Lưu Ảnh ngọc phù Trạch Duyên không hề chú ý đến cô gái kia, chỉ là khi thấy cảnh tượng đó thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác nghẹn ngào không cách nào kìm nén được.
Bỗng nhiên có một cô gái bước ra từ phía sau quầy bar, chiếc đèn lồng trên cây trâm cài lắc lư theo từng bước chân của nàng ấy, ngọn nến đỏ trong chiếc đèn lồng cũng dập dìu theo.
Trì Cửu Mộng cười nhìn sang Lộ Dao: “Thật ra muốn biết bà chủ đây có phải Ngọc Dao tiên tử của năm đó không cũng rất đơn giản. Trong tay ta có một món bảo vật, nó được gọi là gương Tiền Trần, soi nó lên người thì cho dù yêu ma nhân quỷ tiên linh thì đều có thể thấy quá khứ trong mười kiếp.”
Ngọc Dao tiên tử mất tích vào hai trăm năm trước, nếu xem mười kiếp trước thì chắc chắn có thể biết được Lộ Dao và Ngọc Dao tiên tử có phải là cùng một người không.
Cơ Trang vừa nghe vậy thì ánh mắt lóe lên ánh sáng, nhìn sang Lộ Dao với anh mắt mong đợi.
Trạch Duyên chau mày, quay người ngăn Trì Cửu Mộng lại: “Nàng vốn không phải là người đó. Yêu tộc các người nhận sai người thì thôi đi, còn muốn kiểm tra mười kiếp trước nữa, nàng cũng chỉ là một người phàm không có sức phản kháng. Trì Cửu Mộng, chi bằng ngươi hãy dùng gương Tiền Trần này soi thử mười kiếp của Yêu Hoàng của các người đi, thế nào?”
Trì Cửu Mộng không sợ Trạch Duyên, ngược lại còn dùng ánh mắt hứng thú để nhìn anh: “Mấy trăm năm không gặp, Ma Tôn đại nhân cũng biết chăm sóc người ta rồi đấy à. Chắc không phải ngươi có tình cảm rồi đó chứ?”
Trạch Duyên rũ mắt liếc nhìn sang phía sau, anh muốn lén nhìn Lộ Dao nhưng vành tai lại ửng đỏ cả lên.
“…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận