Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 144 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 2



Chương 144 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 2




“Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 2
Lối đi an toàn trong suốt trong suy tính của Lộ Dao có thể hơi giống wheel chạy của chuột hamster.
Bỗng nhiên Bạch Lộ nói: “Có phải giống với đường đi dưới biển sâu ở cửa hàng Lông Xù không? Chỉ là thu nhỏ lại chút, kiểu này rất thú vị.”
Lần đầu tiên đến ăn cơm ở cửa hàng Lông Xù, Bạch Lộ có ấn tượng sâu sắc với lối đi trong suốt xây nơi biển sâu, nhất là men theo lối đi sẽ đến được phòng cá voi, nhìn thấy đàn dương cầm đặt ở đó tương xứng với bài hát cá voi truyền lên từ nơi sâu thẳm dưới biển, thật sự diệu kỳ.
Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh cũng nhớ ra, bỗng hiểu được ý của Lộ Dao.
Lộ Dao: “Đúng rồi, suy nghĩ của tôi là nơi cổng vào cần phải thêm lối đi và hàng rào bảo vệ, trên mặt tường phải xây lối đi an toàn treo lơ lửng, khu phòng dành cho khách hai bên trái phải cũng cần nối liền lại, có thể xây một cây cầu vượt hình khuyên ở giữa không trung.”
Thanh Nghiên càng nghe càng ngỡ ngàng: “Cô định xây một thế giới mới ở cửa hàng này luôn hả?”
Lộ Dao: “Dù sao cũng bắt đầu làm rồi thì làm tốt hơn chút thôi. Nếu bạn hợp tác của tôi không đi công tác, công việc này một ngày là nó làm xong rồi.”
Bà chủ nhớ nhung cộng sự tốt - hệ thống hiện thực hóa ước mơ của cô lần thứ N.
Cơ Thanh Nghiên, Trịnh Tử Dương, Bạch Lộ: ... Quả nhiên bạn của bà chủ đều rất đỉnh cao!
--
Bên ngoài khách sạn, nhóm người tí hon ngồi nghỉ dưới hiên nhà, chờ Kết Hương và Tử Diệp về ký túc xá cất tay nải rồi cùng nhau đi tuần tra khu “nhà tự xây” của họ.
Hà Âm và Phong Cẩn chẳng có gì làm, đi mãi đi mãi rồi đi sau lưng họ luôn.
Trên mảnh đất bằng phẳng rộng rãi bên phải khách sạn, có tận mấy vòng đá vụn nguệch ngoạc, chính giữa vòng tròn có chữ màu trắng.
Hà Âm nhận ra, hình như đều là tên.
Đa số những nơi được khoanh vùng bằng đá không có gì đặc biệt, chỉ có vòng của Hắc Thứ đã đào ra một đường cống.
Nhóm người tí hon từ mảnh đất nhà mình chạy qua nhìn, mặt đầy ngưỡng mộ.
“Nhà của Hắc Thứ đã đặt móng rồi.”
“Đặt móng là gì?”
“Không biết, Lộ Dao đào cho đó.”
“Chẳng phải Hắc Thứ muốn nhà như cái hũ sao? Sao phải đào cống vậy?”
“Không biết, dù sao thì nghe lời Lộ Dao sẽ không sai.”
“Đến khi nhà tôi xây có phải cũng phải đào không?”
Hà Âm đứng phía sau nghe một lát, sắc mặt càng thêm lạ, đám người này định ở gần khách sạn?
Cô ấy không kìm được đi qua ngắt lời: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Kết Hương: “Ôi chao, hai người là khách mới tới sao?”
Hồ Điệp: “Chúng tôi đang nói chuyện xây nhà.”
Hà Âm: “Mọi người định dừng chân ở nơi này?”
Ade: “Ừm, Lộ Dao vạch phần đất cho chúng tôi, còn đồng ý xây nhà giúp chúng tôi nữa.”
Hà Âm lạnh lùng hừ: “Mọi người tin tưởng một người khổng lồ đến thế à?”
Không sợ một ngày nào đó cô quay ngoắt thái độ?
Người khổng lồ kia cũng rất kỳ lạ, vậy mà bằng lòng thu nhận mấy người vô gia cư này.
“Nhà” trong nhận thức của Hà Âm là chỉ bộ lạc, lựa chọn kết hợp dị tộc khác bộ lạc, họ đều là người không có nhà để về.
Hồ Điệp quét mắt nhìn Phong Cần đứng sau Hà Âm một cái: “Người phía sau là bạn đời của cô nhỉ?”
Hà Âm: “Phải thì sao?”
Hồ Điệp: “Bạn đời của tôi cũng xuất thân từ bộ lạc Ánh Sáng, chúng tôi giống hai người. Bộ lạc không chấp nhận chúng tôi nhưng Lộ Dao lại bằng lòng. Cô ấy cho phép chúng tôi ở lại đây. Không chỉ tôi và Cát Cánh, Ade và Kim Kim, Kết Hương và Tử Diệp, Diên Vĩ và Trúc Châu đều sẽ ở lại nơi này, có lẽ sau này còn có thêm nhiều cặp vợ chồng dị tộc đến đây.”
Nói không chừng nơi đây sẽ phát triển thành một bộ lạc mới, bao dung mọi người tí hon với mọi hình thái, khi ấy họ cũng có thể có dũng cảm đến bộ lạc Thần Mộc cầu phôi thai.
Dù chọn bạn đời dị tộc, họ cũng có năng lực bảo vệ tốt cho con của mình.
Hà Âm ngạc nhiên nhìn Hồ Điệp, lại nhớ đến phôi thai, biểu cảm chán nản, nhỏ tiếng nói một câu rồi xoay người kéo Phong Cần rời đi.
Hồ Điệp không nghe thấy, xoay đầu hỏi Kết Hương: “Cô ấy nói gì vậy?”
Kết Hương lắc đầu: “Tôi cũng không nghe thấy.”
Ade: “Hình như cô ấy nói “Quá muộn rồi”.”
Rốt cuộc là quá muộn gì cơ?
Mọi người cũng không biết.
Tử Diệp mất hồn nhìn theo hướng vợ chồng Hà Âm rời đi.
Hai má Kết Hương phồng lên, dùng sức túm lấy tay áo của cậu ấy: “Anh còn nhìn?”
Tử Diệp khôi phục tinh thần, rũ mắt thu lại biểu cảm, ngay thẳng nói: “Anh không có.”
Kết Hương tức giận: “Anh nói dối.”
Tử Diệp: “... Anh sai rồi.”
Kết Hương càng giận hơn: “Anh nhìn ai trong số họ?”
Tử Diệp: “... Không có. Anh thấy xe của Trúc Châu sắp chạy qua đây rồi, muốn hỏi em có đi hóng gió không, vừa hay thấy hai người họ ngồi lên.”
Kết Hương nguôi giận: “Được thôi. Vậy em muốn ngồi tàu lửa.”
Tử Diệp biết nghe lời phải: “Chúng ta đi chờ chuyến sau.”
Hai người tay trong tay đi đến biển báo dừng ở cổng.
Để lại đám bạn mắt chữ A mồm chữ O.



Bạn cần đăng nhập để bình luận