Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 567 - "Sao tôi lại không cảm thấy mình sẽ thất bại nhỉ?" 2



Chương 567 - "Sao tôi lại không cảm thấy mình sẽ thất bại nhỉ?" 2




"Sao tôi lại không cảm thấy mình sẽ thất bại nhỉ?" 2
...
[Thân là một người bị hại trong sự kiện phố U Linh, cách đây không lâu tôi đã nghe được một ít tin tức nội bộ rằng có vẻ như Khải Minh Tinh chính là kẻ đứng sau gây ra chuyện ở phố U Linh. Công ty trò chơi cũng không hề biết chuyện người chơi gặp nạn.]
[Tẩy trắng con mẹ mày á! Cười chết tao! Khải Minh Tinh chỉ là một trí tuệ nhân tạo chứ có phải con người đâu. Nó làm vậy thì được gì?]
[Công ty trò chơi rác rưởi, hại người rồi không chịu trách nhiệm mà còn đổ lỗi cho người khác! Ghét chết đi được!!!]
...
[Đánh... Đánh nhau rồi!!!]
[Ôi mẹ ơi rốt cuộc cô dâu là ai vậy??]
[Đ- má!!! Rốt cuộc Khải Minh Tinh là thứ gì vậy??]
...
Trong thế giới đầu não, một đống xúc tu vươn ra từ trong bộ vest trắng của Khải Minh Tinh. Xúc tu màu vàng bán trong suốt kia từ từ giơ cao lên phía sau gã như bông hoa hướng dương vậy.
Ánh mắt gã nhìn Lộ Dao vẫn cực kỳ dịu dàng: "Ta vốn định giữ ý thức của em lại vì dù sao thì em cũng đã từng rất hoạt bát và thú vị, lại còn mạnh mẽ và sạch sẽ hơn bất kỳ con người nào mà ta từng gặp, khiến ta mê đắm, thế nhưng em lại quá ngoan cố tự phụ. Thân là thần Toàn Tri, ta không thể khoan dung tha thứ cho em được nữa."
Khách khứa ngồi dưới sân khấu im re không dám phát ra tiếng động nào, chỉ có đôi mắt là trợn to, miệng há hốc, vẻ mặt đầy kinh hoàng, tay chân đều bắt đầu run lên lẩy bẩy nhưng lại không thể đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ bất chấp việc mình đang giận dỗi mà cong người lại, lông lá xù lên. Nó nhắc nhở Lộ Dao: "Nhanh lùi ra sau lưng Harold đi, cô không phải đối thủ của gã đâu."
Lộ Dao nhìn Khải Minh Tinh đã hoàn toàn lơ lửng trên không trung bằng ánh mắt kinh dị: "Lúc này rồi mà vẫn còn đang livestream hả?"
Tóc Khải Minh Tinh đã biến thành màu đen, khuôn mặt lạnh lùng hao hao giống Lục Minh Tiêu từ từ tróc ra rồi rơi xuống đất để lộ một khuôn mặt khác góc cạnh rõ ràng. Gã có một đôi mắt con ngươi đứng màu vàng kim, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng.
Khải Minh Tinh cụp mắt xuống nhìn Lộ Dao: "Ta đã lấy được thứ đồ mà ta mong muốn nhất. Cô* có biết là gì không?"
*hết giả đò bắt chước rồi nên đổi lại xưng hô cũ
Thấy Lộ Dao lắc đầu, Khải Minh Tinh bèn chỉ tay về một phía.
Một màn hình lơ lửng xuất hiện ở trước mắt Lộ Dao, bên trong là cơ thể cô, chính xác mà nói thì là cơ thể cô bị đặt trong một khoang chữa bệnh chứa đầy dịch dinh dưỡng.
Khải Minh Tinh vẫn luôn để ý đến biểu cảm trên mặt Lộ Dao nhưng lại không thấy được chút hoảng hốt hay sợ hãi nào.
Lộ Dao chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi. Nhờ kinh nghiệm có được từ phố U Linh, cô nhanh chóng có những suy đoán và mối nghi ngờ đầu tiên: "Trên thế giới này có rất nhiều người. Nếu anh chỉ cần vật chứa thì đâu nhất định cứ phải là tôi chứ?"
Bỗng nhiên Khải Minh Tinh như biến thành cấp trên hiền từ thoải mái giải đáp cho Lộ Dao: "Từ khi cô xuất hiện ở phố U Linh, ta đã biết cô là người đặc biệt rồi. Cô tồn tại là vì ta."
Ầm...
Một tia chớp đen nhánh chợt đánh thẳng về phía Khải Minh Tinh, sau đó dùng thế như chẻ tre mà gọt mất nửa người gã.
Harold nhíu mày, vẻ mặt khó chịu: "Đồ xấu xí cút sang một bên giùm!"
Khải Minh Tinh chỉ còn lại nửa khuôn mặt nhưng vẻ mặt không hề thay đổi chút nào. Cơ thể vừa bị ma pháp bóng tối gọt mất một nửa từ từ khôi phục lại như cũ.
Ánh mắt gã từ từ trở nên lạnh lùng, nụ cười nhẹ bên môi cũng biến thành cái nhếch mép mỉa mai. Gã liếc Harold một cái rồi lại nhìn về phía Lộ Dao: "Ta thay đổi suy nghĩ rồi, ta phải xóa sổ bạn đồng hành của cô trong biển sâu vô tận này, sau đó biến cô thành một con vật đáng yêu cất vào phòng sưu tầm để ngắm mỗi ngày mới được. Mặc dù ta rất dịu dàng và khoan dung với cô nhưng ta cũng biết đau mà?"
Harold càng nhíu mày chặt hơn, hàm răng nhẹ nhàng cắn lên lưỡi rồi quay đầu lại hỏi Lộ Dao: "Tôi có được dùng bản thể đánh nhau không?"
Tù Ngọc cũng nói: "Ta cũng muốn!"
Cái mặt mèo của hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhăn nhúm lại kiểu cực kỳ nghiêm nghị: "Không được làm vậy! Mặc dù Harold là cự long, có vẻ như Tù Ngọc cũng không phải dạng vừa nhưng nơi này là thế giới giả tưởng, thứ bị kéo vào đây không phải là cơ thể mà là một sự tồn tại giống với Khải Minh Tinh, thế nên chúng ta không thể nào thắng gã được. Số lượng kiến thức và năng lượng mà gã lấy được và nhét vào thế giới này quá nhiều nên gã có được tư chất của người trẻ rồi, thậm chí bây giờ gã đã bước lên con đường thành thần."
Harold: "Người trẻ ư? Chẳng phải chỉ như Bất Độc thôi sao? Tôi có thể thắng!"
Tù Ngọc: "Mèo con, ta cũng là rồng, là ma long nghìn năm đấy. Ngươi nói lại mấy lời vừa rồi một lần nữa xem nào."
Hệ thống rất bực bội: "Mấy người phiền quá đi mất! Không nghe ra điểm chính à??"
Lộ Dao trấn an Harold và Tù Ngọc: "Hay là để tôi đi cho, hai người bảo vệ khách mời rồi tiện thể hỏi thăm xem thế giới này có thứ tương tự như "thiết bị đăng xuất" không nhé."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ phản đối đầu tiên: "Trong ba người thì cô là người yếu nhất, khoe cái gì mà khoe? Thật ra thì dù không có tôi, cô cũng có thể thực hiện được ước mơ bằng chính sức mình thôi. Tại tôi cả, không nên sợ hãi nhất thời mà gửi tin cầu cứu đi, làm hại cô cũng không thể trở về được nữa."



Bạn cần đăng nhập để bình luận