Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1377 -



Chương 1377 -



Tiếng chuông lanh lảnh vang lên.Tịch Vỹ ngẩng đầu thì thấy một chiếc chuông gió trong suốt in hoa treo lủng lẳng trên cửa.Cửa vừa mở ra là kéo theo chuông gió lung lay phát ra âm thanh "đinh đang" êm tai.Tịch Vỹ nghiêng đầu quan sát chốc lát. Trên chiếc chuông gió này in loài hoa cậu ta chưa từng thấy bao giờ. Đó là một loài hoa màu xanh tím nhỏ mọc thành chùm, trên cánh hoa và phiến lá còn có giọt sương đọng lại.Có thể là trước đây cậu ta từng thấy loại hoa này rồi cũng nên, có điều hình ảnh trước đây cậu ta thấy là những đường cong đơn điệu chứ không phải hình dáng cụ thể như thế này.Chẳng lẽ thế giới trong mắt người Bình giới vẫn luôn rực rỡ tươi đẹp như thế này?Sau cánh cửa, Lộ Dao mở mắt ra. Thấy bóng người trước cửa tiệm, cô tiện tay vén tấm chăn mỏng lên rồi đứng dậy đi tới mở cửa: "Xin chào, cậu muốn mua hoa hả?"Tất nhiên ở Thần Ma giới có ngôn ngữ thông dụng riêng, có điều hiện tại Lộ Dao đã leo được lên núi Giám Thần, tất cả những thường thức này sẽ tự động hiện lên trong đầu cô, việc trao đổi không còn là vấn đề nữa.Thật ra thì trên biển hiệu cũng có viết hai loại ngôn ngữ của cả hai thế giới. Nhìn từ Thần Ma giới thì sẽ biến thành chữ viết thông dụng nơi này, nhìn từ khu phố thương mại lại thành chữ giản thể bình thường.Vì thế giới trong mắt Tịch Vỹ đột nhiên trở nên cụ thể nên nhất thời cậu ta không nhận ra chữ viết trên đó.Lúc nhìn thấy Lộ Dao, Tịch Vỹ hơi giật mình.Hình như đây là người, có điều người trước mắt sống động và cụ thể hơn những đường cong hình người mà bình thường cậu ta nhìn thấy rất nhiều.Có điều mặc dù đột ngột nhìn thấy hình dáng cụ thể nhưng Tịch Vỹ vẫn nhận ra người này không giống người địa phương bình thường mình gặp, nhưng không giống chỗ nào thì nhất thời cậu ta không nói ra được.Tịch Vỹ hơi ngơ ngác. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa, đôi mắt cậu ta chợt trợn trừng, vẻ ngạc nhiên hiện đầy trong mắt.Thấy vẻ mặt cậu ta, Lộ Dao bước sang bên cạnh hai bước tránh đường cho khách nhìn thấy trang trí trong tiệm, giọng nói vẫn hiền hoà trước sau như một: "Đây là lần đầu cậu đến tiệm hoa hả?"Tịch Vỹ hoàn hồn: "Tiệm hoa á?"Lộ Dao gật đầu: "Nơi này là tiệm bán hoa, chuyên bán hoa tươi cho khách. Cậu chưa từng thấy tiệm bán hoa giống như này à?"Tịch Vỹ vô thức bước thêm hai bước vào trong tiệm, chỉ cảm thấy không gian nơi này thật rực rỡ, đủ loại hoa đủ kích cỡ và màu sắc nở rộ trong mắt cậu ta, còn có rất nhiều loài hoa bị một thứ gì đó hình lưới màu trắng bọc lấy, cắm trong đồ đựng tinh xảo nữa.Bệ cửa sổ, giàn hoa, kệ sách, chiếc tủ kỳ lạ, ghế nằm, Tịch Vỹ nhìn đâu cũng thấy mới lạ, trong lòng không khỏi vui vẻ. Cậu ta cúi đầu hỏi: "Tại sao nơi này và những nơi khác lại khác nhau vậy?"Cậu ta sợ Lộ Dao không hiểu nên giải thích thêm: "Trước giờ những sự vật xuất hiện trong mắt tôi đều là ký hiệu, nhưng nơi này thì khác."Mặt mày Lộ Dao giãn ra, dáng vẻ rất hiền lành, giọng nói cũng điềm đạm từ tốn: "Bởi vì nơi này là tiệm do tôi mở, dù là người có mắt thần đạo cũng sẽ thấy được hình dạng vốn có của thế giới này."Tịch Vỹ nhìn Lộ Dao chằm chằm không hề chớp mắt, vẫn cảm thấy khó mà tin nổi. Hoá ra con người có dáng vẻ như thế này.Mặt cô, biểu cảm lúc nói chuyện, quần áo, cả đồ trang sức cô đang đeo cũng rất thu hút ánh nhìn của cậu ta. Mọi thứ trở nên cụ thể và sống động, tựa như một thế giới chết lặng chợt sống lại trước mắt cậu ta vậy.Tịch Vỹ chợt quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Tất cả mọi thứ lại khôi phục thành những ký hiệu vốn có. Chỉ có khi ở trong cửa hàng kỳ lạ này, cậu ta mới thấy được hình dáng thật sự của hoa cỏ, vật phẩm và con người.Tịch Vỹ hỏi: "Ngài là thần linh ư?"Thôn Vô Danh nằm ở biên giới, những người lợi hại nhất ở đây đều sống trong tu viện. Tịch Vỹ chưa từng gặp người thầy nào có thể làm được chuyện thần kỳ như thế này.Đây cũng không phải chuyện cần giấu nên Lộ Dao nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt toát ra vẻ cô đơn: "Ta chỉ là một dã thần vô danh mà thôi, tuy hiểu thần đạo nhưng thần lực nhỏ, tín ngưỡng mỏng manh."Tịch Vỹ trợn tròn mắt ngạc nhiên, chốc lát sau trong mắt cậu ta toát lên khát vọng muốn học hỏi: "Ngài chỉ cho tôi cách tìm ra con đường của riêng mình được không?"Ở Thần Ma giới, dã thần là những vị thần học việc tự mình tu hành, không vào tu viện.Tịch Vỹ đã vào tu viện mười tám năm rồi nhưng mắt thần đạo vẫn chưa mở, cũng chưa thể ngộ đạo.Ngày nào các thầy cũng giảng chung một bài nên cậu ta tự nhận ra mình không tìm được điểm đột phá, nay lại gặp Lộ Dao tự xưng là dã thần khiến cậu ta có được chút hy vọng.Lộ Dao xoay người đi vào trong tiệm rồi cất giọng lạnh nhạt: "Con đường thành thần của ta không phù hợp với đa số người tu đạo. Nếu cậu thật sự muốn ngộ đạo thì ta cảm thấy cậu nên bắt đầu từ việc thấy được dáng vẻ chân thực của thế giới này. Có thể đó là con đường đúng đắn đấy."



Bạn cần đăng nhập để bình luận