Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 816 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 2



Chương 816 - Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 2




Thẻ trải nghiệm giới hạn thời gian hết hạn 2
Vũ Lăng không hiểu cảm xúc của con người cho lắm, mãi đến khi họ đến tầng ba tìm thấy kho thuốc, hắn mới đột ngột nói: “Có cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở đây, các anh sẽ không tuyệt chủng dễ thế đâu.”
Lưu Thành giật mình quay đầu lại nhìn hắn một cái, lắc đầu châm chọc: “Có phải cung phản xạ của anh ta dài quá rồi không?”
Hà Tân Trạch không quan tâm hai người họ, tập trung nghiên cứu khóa cửa của kho thuốc.
Lỗ khóa rất phức tạp, tin tốt là cửa chưa từng bị cạy nên chắc chắn bên trong vẫn còn rất nhiều dược phẩm; Tin xấu là không có chìa khóa, họ cũng không mở được cánh cửa này.
Không biết Hà Tân Trạch móc đâu ra một chiếc kẹp tóc đen, đâm vào lỗ khóa vặn tới vặn lui, muốn mở khóa bằng “cách làm thời xa xưa” nhưng mãi đến khi trán đẫm mồ hôi cũng chưa có tiến triển gì.
Zombie xung quanh có dấu hiệu tập trung lại, so với lúc ban đầu thì nay đã có thêm mười mấy con zombie lang thang ở rìa ngoài.
Vũ Lăng bước lên đẩy anh ta ra, đưa ngón tay vào lỗ khóa, đầu ngón tay hóa thành nhánh cây nhỏ thò vào trong, mò mẫm đường đi của lỗ khóa.
Lạch cạch — Lạch cạch — Lạch cạch —
Ngón tay hắn xoay liên tục ba vòng, cánh cửa mới được mở ra.
Vũ Lăng che giấu khá kỹ nên Hà Tân Trạch và Lưu Thành đều không thấy thao tác của hắn.
Lưu Thành thấy cửa mở, liên tục thốt ra mấy câu chửi thề, giọng điệu khá kích động.
Vũ Lăng đi về trước, hình như sau cánh cửa có vật cản gì đó, lờ mờ cảm nhận được lực cản. Hắn đẩy mạnh một cái, sau cửa vang lên tiếng bộp bộp.
Vũ Lăng đi vào trước nhất, thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa thì ánh mắt dao động. Hà Tân Trạch và Lưu Thành khúm núm theo sát phía sau, khi thấy rõ thứ phía sau cánh cửa thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Đó là mấy thi thể đã khô phân nửa, đầu hoàn chỉnh, không có dấu vết bị zombie hóa, cánh tay khô gầy giơ thẳng lên trên. Chắc những người này chắc là nhân viên y tế vội vàng trốn vào kho thuốc lúc dịch bệnh zombie bùng phát, cuối cùng bị kẹt lại chết tại đây.
Hà Tân Trạch thở dài một hơi, quay người đi tìm thuốc.
Khó lắm mới vào được kho thuốc, có lẽ sau này không còn cơ hội nữa nên anh ta phải lấy nhiều thuốc hết mức có thể.
Sau khi thấy những thi thể đó, đủ thứ suy nghĩ bi quan trong đầu Hà Tân Trạch bỗng chốc tan thành mây khói, lần nữa tụ lại thành ý chí mãnh liệt nhất — Sống sót! Anh ta muốn sống tiếp!
Dù như heo chó hay là trâu ngựa, anh ta cũng tìm cách để tiếp tục sống!
Các loại thuốc trong kho phong phú hơn nhà thuốc dưới lầu rất nhiều, Hà Tân Trạch nhìn mà thấy hoa mắt chóng mặt, khó mà chọn lựa.
Lưu Thành tìm được mấy thùng thuốc, nhỏ tiếng bàn bạc với Hà Tân Trạch: “Anh, chúng ta lấy ra ngoài nhiều thuốc chút rồi tìm một nơi an toàn giấu đi, đừng mang hết về căn cứ.”
Hà Tân Trạch: “Số lượng này cũng nhiều quá rồi, hơn nữa chúng ta tìm đâu ra một nơi an toàn?”
Lưu Thành: “Em thấy gần cửa hàng dịch vụ chạy vặt rất được, dù sao cũng tốt hơn căn cứ. Cứ cất thuốc vào trước rồi ra ngoài nghĩ cách sau!”
Hà Tân Trạch và Lưu Thành kề tai nói nhỏ, họ tưởng Vũ Lăng không nghe thấy nhưng Vũ Lăng nghe hết, chỉ là không cắt ngang họ, ngồi xổm một mình trước mấy thi thể quan sát.
Những thi thể này đều mặc áo blouse trắng, Vũ Lăng chỉ thấy trong phim mặc giống vậy thôi nên hắn vô cùng tò mò, nhưng tiếc là những người này đã chết rồi.
Mới đầu chỉ nhìn thôi, quan sát một lát, Vũ Lăng không nhịn được giơ tay lên, lục ra vài cục giấy từ trong túi áo blouse trắng của xác chết.
Vũ Lăng đang định mở ra đọc thì Hà Tân Trạch và Lưu Thành đã quay lại.
Mỗi người đẩy một thùng thuốc to, bên trong còn xếp chồng mấy thùng thuốc nhỏ nữa, đựng vài dược phẩm không dễ giữ gìn.
Ba lô trên lưng Lưu Thành cũng đựng đầy dược phẩm.
Vũ Lăng đứng dậy, tiện tay quăng luôn cục giấy vào túi càn khôn, dặn dò hai khách hàng trước khi kéo cửa kho thuốc ra: “Bên ngoài có tí rắc rối, nhớ theo sát tôi, đừng hoảng.”
Hà Tân Trạch và Lưu Thành đã có chút nhận thức về năng lực của nhân viên chạy vặt rồi, nghe vậy thì không quan tâm gì nhiều. Với thực lực của nhân viên chạy vặt, tình hình có rắc rối cỡ nào thì cũng có thể êm xuôi dễ dàng thôi.
Vừa kéo cửa ra, zombie đông nghịt gần như chen đầy không gian trước kho thuốc, mùi tanh hòa lẫn mùi thối xộc tới làm người ta ngạt đến mức lăn lộn.
Hai người nín thở đẩy Vũ Lăng ra khóa cửa lại, tựa lưng lên cánh cửa thở dốc.
Lưu Thành ngước mắt lên trừng Vũ Lăng: “Cái đó mà gọi là “có tí” rắc rối ấy hả? Anh còn định đưa chúng tôi xông ra ngoài? Không cần mạng nữa à?”
Vũ Lăng thờ ơ: “Chỉ cần theo sát tôi thì sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Lưu Thành thấy đầu óc tên này có vấn đề thật rồi, cái kiểu mà nói không nghe ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận