Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 98 - Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 2



Chương 98 - Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 2




Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 2
Bạch Tranh và Bạch Cẩm bị nội dung trong Quảng trường VIP thu hút nên vứt luôn chuyện này ra sau đầu, được Bạch Di nhắc mới nhớ.
[Bạch Tranh: @Bạch Di @Bạch Kính Hai người có đi xem phim không?"
[Bạch Di: Đi chứ sao không! Chị còn chưa xem phim thực tế ảo lần nào. Đạo diễn Phó còn tặng vé đây này.]
[Bạch Cẩm: Tặng vé là sao vậy? Sao em chưa nghe nói lần nào thế?]
[Bạch Di: Đạo diễn Phó tặng vé cho nhân viên khu phố thương mại, còn có đi hay không là do mọi người tự chọn. Chị đoán là các đồng nghiệp cũng sẽ đi. Dù sao thì đây cũng là phim thực tế ảo, còn miễn phí nữa chứ.]
[Bạch Tranh: Thèm chết mất!]
[Bạch Kính: Ngày chiếu phim đó anh cũng đi. Vé của mọi người là vào lúc nào vậy?]
Lúc mua vé online, khách hàng có thể căn cứ vào tình huống của bản thân mình để tự do lựa chọn suất chiếu trong số những suất mà bên rạp chiếu phim cung cấp.
Lộ Dao không muốn khách hàng của khu phố thương mại chạm trán với khách hàng ở triều Đại Vũ nên thời gian của từng suất chiếu dành cho hai bên là khác nhau.
Triều Đại Vũ và khu phố thương mại "chênh lệch nhau" chừng hơn nửa ngày. Ở khu phố thương mại đang là buổi chiều thì triều Đại Vũ đã là đêm khuya rồi.
Khách của khu phố thương mại có thể chọn suất chiếu từ đầu giờ chiều đến mười một giờ đêm.
Mọi người khoái trá trò chuyện một hồi lâu trong nhóm chat F4 thành phố Dao Quang, hẹn nhau xế chiều hôm đó sẽ cùng tới khu phố thương mại để xem phim.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nói với Bạch Lộ: "Anh Bạch Kính cũng muốn đi nên nếu em muốn thì chúng ta đánh tiếng chào hỏi với bà chủ trước."
Nghĩ đến tình huống phỏng vấn lần trước, Bạch Lộ định từ chối.
Nhưng nghe nói Bạch Kính cũng muốn đi nên cô ấy lại do dự.
"Thật ra thì lần trước em đã ăn nói không khách khí chút nào. Giờ em lại tới đó hình như không được hay cho lắm thì phải?"
Bạch Tranh đáp qua loa: "Em đã tới thì chính là khách của nơi đó rồi. Chắc chắn Lộ Dao sẽ không làm khó em đâu."
Nhìn ra Bạch Lộ đang băn khoăn nên Bạch Cẩm luồn tay ra phía sau kéo kéo vạt áo Bạch Tranh một cái, ý bảo anh ấy không nên khuyên nhiều, còn mình thì quay đầu lại nói với Bạch Lộ: "Không sao đâu không sao đâu. Em không muốn thì không đi cũng được."
---
Cuối cùng Phó Trì cũng quyết định được hai người mình muốn mời tới xem phim. Một người là nhà sản xuất phim nổi tiếng trong giới Đỗ Minh Diễm. Người còn lại là đạo diễn nổi tiếng Phùng Hưởng.
Hai người này đều là bạn của Phó Trì, cũng đều có tầm ảnh hưởng nhất định trong lĩnh vực của riêng mình.
Sau khi nhận được phương thức liên lạc của hai người này, Lộ Dao đã bảo Phó Trì gọi điện thoại thông báo cho bọn họ một tiếng.
Truyền tin xong xuôi, Lộ Dao lại dùng hệ thống mạng nội bộ để liên lạc với khách hàng.
Sau khi hệ thống mạng nội bộ được xây dựng hoàn chỉnh, Lộ Dao đã có thể dễ dàng mở rộng đối tượng khách hàng mới, không cần phải gọi người tới khu phố thương mại nữa mà có thể liên lạc qua mạng, vừa tiết kiệm được thời gian vừa tiết kiệm được sức lực.
Phùng Hướng mới trò chuyện với Phó Trì xong, vừa cúp điện thoại, còn đang nghĩ thầm trong lòng rằng cái tên Phó Trì này bảo nghỉ ngơi nửa năm mà giờ lại chạy đi quay phim, còn ra vẻ bí ẩn không nói cho người ta biết mình quay thể loại gì nữa chứ. Phó Trì chỉ nói với hai người bạn rằng chờ lát nữa trailer phim sẽ được gửi thẳng đến điện thoại bọn họ.
Tên phim cũng không nói luôn. Ông ta lên mạng tìm cũng không thấy chút tin tức nào liên quan đến việc gần đây Phó Trì đang tham gia quay phim. Sao giờ lại báo cho ông ta biết trước nhỉ?
Một giây tiếp theo, màn hình điện thoại của Phùng Hưởng hiển thị một thông báo kỳ quái. Đó là một hộp quà màu vàng có thắt một cái nơ bướm.
[Ngài nhận được một đoạn trailer phim. Ngài có muốn xem không?]
Phía góc trên bên trái có một cái đồng hồ đếm ngược 30 giây đã bắt đầu đếm rồi.
Phùng Hưởng hơi do dự. Đây là cái trailer mà Phó Trì nói kia hả?
Nhưng mà trông dáng vẻ chẳng khác gì mấy cái quảng cáo không đứng đắn.
Đến khi đồng hồ đếm ngược trên góc trái màn hình nhảy ngược từ hai con số về một con số, Phùng Hưởng mới chậm rãi chọt vào chữ "Có".
Nắp hộp quà bay lên bắn ra một khung hình nhỏ.
Lúc xem đoạn trailer, chân mày Phùng Hưởng nhíu lại càng ngày càng chặt. Đây là một bộ phim tài liệu ư?
Phim tài liệu kể về rạp chiếu phim mở ở thời cổ đại á? Lừa con nít à?
Bộ phim này tên là <Đối thoại vượt nghìn năm: Người dân Lương Kinh và rạp chiếu phim>. Cái tên này nghe chẳng khác gì luận văn học thuật, mùi "phim rác" tỏa nồng nặc từ trong ra ngoài.
Nhưng vì đã đồng ý sẽ đến xem ủng hộ Phó Trì rồi nên đến khi màn hình tiếp tục hiển thị thông báo, Phùng Hưởng vẫn bấm vào nút "Có".
Lúc ông ta không để ý, trên màn hình điện thoại đã có thêm một ứng dụng mới tên là "Khu phố thương mại Lộ Dao", trước khi đăng ký còn phải ký một bản "Thỏa thuận giữ bí mật" kỳ quái nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận