Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 880 -



Chương 880 -




Vào hôm hai người họ vừa đến thành phố Chung Linh, đích thân bà chủ đã đưa Khương Nghệ Phỉ về nhà.
Lúc đó không tìm được cha mẹ của Khương Nghệ Phỉ, thật ra họ vẫn còn ôm lấy một tia hy vọng, cứ tự dặn lòng mình rằng có thể cha mẹ Khương Nghệ Phỉ đang ở khu dân cư Tứ Diệp Thảo.
Nhưng mấy tuần liên tục danh tiếng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đã vang dội khắp các ngõ ngách của trạm Tứ Diệp Thảo, vào ngày nghỉ Chu Minh Dương và Khương Nghệ Phỉ cũng tìm kiếm khắp khu dân cư nhưng vẫn không tìm được cha mẹ Khương Nghệ Phỉ.
Tối qua Khương Nghệ Phỉ còn khóc rống lên một trận.
Có thể cha mẹ cô ấy không còn nữa.
Nhưng sau một đêm Khương Nghệ Phỉ lại đột nhiên nhận được gói hàng mà cha mẹ mình gửi, chuyện này đúng là quá trùng hợp.
Khương Nghệ Phỉ ký tên lên mã số chuyển phát nhanh, sắc tiện xé bỏ bao bọc bên ngoài của gói hàng.
Trong gói hàng có một xấp thư rất dày, còn có một vài món đồ nữa.
Gần đây thứ mà cửa hàng dịch vụ chạy vặt vận chuyển nhiều nhất chính là thư.
Dường như con người đã quay lại cuộc sống mấy mươi năm trước, tất cả đều dựa vào thư từ để giữ liên lạc với nhau.
Chỉ là tốc độ gửi nhận số thư này nhanh hơn ngày xưa nhiều.
Khương Nghệ Phỉ không động vào các món đồ trong đó mà gỡ bức thư ra đọc trước, vừa đọc vừa khóc: “Họ đang ở thành phố Ngân Biên! Cha và mẹ đều đang ở đó, hai người họ vẫn bình yên vô sự! Quá tốt, quá tốt rồi!”
Khương Nghệ Phỉ quỳ xuống đất, giang hai cánh tay ra ôm chặt lấy Chu Minh Dương, tay vẫn nắm chặt lấy xấp thư dày cộm kia, vừa khóc vừa cười.
Tài xế vỗ nhẹ lên vai Mặc Chúc: “Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành trước thời hạn rồi.”
Mặc Chúc nhìn Khương Nghệ Phỉ, trông như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ cô ấy đã biết gói hàng này nên được gửi đến đâu rồi sao?
Khương Nghệ Phỉ đang rất kích động, ôm chặt lấy gói hàng không chịu buông ra.
Chu Minh Dương đảm nhiệm luôn công việc của cô ấy, tiếp tục quét số hàng còn lại trong thùng xe.
Lúc này có một chiếc xe vận chuyển đi ngược từ thành phố Ngân Biên về, đang dừng bên vệ đường.
Tài xế kia bắt chuyện với Mặc Chúc: “Hay là anh theo chiếc xe đó về cửa hàng đi, dù sao gói hàng cũng được giao xong rồi.”
Lòng Mặc Chúc bỗng trở nên phức tạp, không thể nói là rất tệ nhưng cũng không được tốt lắm.
“Nếu bà chủ đã bảo ta đến đây thì ta không thể bỏ dở giữa chừng được.” Mặc Chúc khựng lại một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa ta cũng muốn đến thành phố Ngân Biên xem thử.”
Một tiếng sau tất cả hàng hóa đã được quét mã hết.
Trước khi xe chở hàng xuất phát thì lại nhận được một kiện hàng mới được gửi từ khu dân cư Tứ Diệp Thảo, người gửi chính là nhân viên kiểm kê của trạm Tứ Diệp Thảo, Khương Nghệ Phỉ.
Xe chở hàng khởi hành, trên xe chỉ còn lại tài xế và Mặc Chúc.
Vị tài xế lắm lời kia chỉ có thể trò chuyện với Mặc Chúc mà thôi: “Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện trùng hợp như ban nãy đúng không?”
Mặc Chúc rũ mắt xuống: “… Ừm.”
Tài xế: “Thật ra những chuyện thế này thường xuyên xảy ra lắm, ban đầu tôi cũng cảm thấy sao có thể trùng hợp như vậy được, nhưng bây giờ thì quen rồi. Nghe nhân viên cũ nói hệ thống sắp xếp đơn của cửa hàng rất thông minh, có thể dò ra được gói hàng từ các khu vực khác nhau sao cho chúng có thể gặp được người nhận trên đường hoàn về. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người nhận vẫn còn sống.”
Mực Chúc không biết nói gì, tâm trạng càng tệ hơn lúc nãy.
----
Trưa hôm sau tại thành phố Cao Thăng.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt Lộ Dao trên đường Quan Âm.
Trước khi xuất phát một ngày, chiếc xe chở hàng từ thành phố Ngân Biên về đang đậu trước cửa hàng, tài xe và Mặc Chúc lần lượt xuống xe, phía sau còn có thêm hai người nữa.
Mặc Chúc gặp được hai người này ở trạm thành phố Ngân Biên, sau khi trò chuyện được vài câu thì anh ta đã chủ động liên lạc với bên trạm, quyết định cho hai người họ đi nhờ một đoạn.
Sau khi Viên Phác xuống xe thì tò mò ngắm nhìn xung quanh, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy tờ thông báo tuyển dụng của cửa hàng dịch vụ chạy vặt thì không khỏi bước nhanh hơn: “Đây chính là cửa hàng chính sao?”
Tần Thiên xuống sau, anh ta là vệ sĩ của Viên Phác trong chuyến đi này, tay còn đang cầm hai chiếc vali có cài mật khẩu nữa.
Trông hai chiếc vali đó có lẽ rất nặng nên khi Tần Thiên cầm nó trên tay thì đi không được nhanh cho lắm.
Viên Phác đứng trước cửa cửa hàng dịch vụ chạy vặt đợi một lát.
Hai người họ cố ý đi từ thành phố Ngân Biên đến Cao Thăng này cũng do có việc muốn nhờ nên ít nhiều gì cũng thấy thấp thỏm lo âu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận