Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 712 - Quốc gia của linh hồn 1



Chương 712 - Quốc gia của linh hồn 1




Quốc gia của linh hồn 1
Công việc chuẩn bị cho sự kiện khiến mọi người rất bận rộn, mãi cho đến hơn mười giờ tối ngày mười bốn tháng tám mọi việc mới được phân chia đâu ra đó.
Trong mười một cửa hàng chỉ có cửa hàng thứ năm - rạp chiếu phim vượt thời không bắt đầu quảng bá cho sự kiện vào ngày mai, do một tháng sau mới đến lễ Trung thu của triều Đại Vũ.
Nhưng vì bản đồ kho báu mà Lộ Dao thiết kế cần tất cả cửa hàng hợp sức cùng hoàn thành nên bên trong cửa hàng thứ năm cũng có đặt một khu vực sự kiện lưu động để có thể phối hợp với các sự kiện của bản đồ kho báu.
Quá trình chuẩn bị các sự kiện vừa kết thúc là Lộ Dao đã lập tức trốn vào hạt giống không gian để nghỉ ngơi.
Tạm thời trừ sự kiện ở rạp chiếu phim vượt thời không vẫn chưa chính thức bắt đầu ra thì sự kiện của các cửa hàng còn lại đều trùng lịch với nhau cả.
Nhân viên của các cửa hàng đều hy vọng trong thời gian sự kiện diễn ra bà chủ có thể đến cửa hàng xem thử.
Là Bậc thầy công tâm có dã tâm và kiên định nhất của thành phố Dao Quang nên Lộ Dao không thể từ chối được.
Chuỗi sự kiện Trung thu của khu phố thương mại dự tính kéo dài ít nhất ba ngày, cho dù thế nào thì vào ngày đầu tiên của sự kiện Lộ Dao cũng phải đích thân đến từng cửa hàng xem thử.
Đối với một bà chủ như cô thì ngày mười lăm tháng tám là một ngày khá bận rộn, chỉ có thể nắm bắt thời gian nghỉ ngơi trước để lấy tinh thần.
Vào mười một giờ bốn mươi tối, còn hai mươi phút nữa là sang ngày mới thì Lộ Dao bước ra khỏi hạt giống không gian.
Trong đêm khuya của mùa thu, ánh đèn vàng lập lòe như một cây quýt hiện lên giữa khu rừng tối om, Lộ Dao men theo con đường vắng vẻ hoang vu, không một bóng người để đến trước cửa cửa hàng thứ nhất.
Mười hai giờ đêm, cửa hàng đồ ăn nhanh và quán mì Thanh Sơn là nơi đầu tiên bắt đầu sự kiện Trung thu này.
Cửa hàng đồ ăn nhanh là cửa hàng đầu tiên của Lộ Dao trên khu phố thương mại, hai cửa hàng nằm bên cạnh Vùng đất vong hồn và Vùng đất của những giấc mơ.
Những cư dân sinh sống trong Vùng đất của những giấc mơ đều mang theo chấp niệm bên người, sau khi chết không muốn đầu thai, vong hồn sở hữu tuổi thọ dài đằng đẵng, có thể nói là bất tận, không cần ăn uống, không cần làm việc, không cần vì sinh tồn mà phải dằn vặt đấu tranh, chịu đựng những sự giày vò, đau đớn như người sống, nhưng đồng thời họ cũng không cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Hoàn toàn không thể chạm được vào sự thật của thế giới này, không thể cảm nhận được sự thay đổi của các mùa, cũng không cách nào thưởng thức hương vị của nhân gian, tất cả khiến họ cảm thấy vô cùng trống rỗng và bất lực.
Mãi cho đến khi lầu chín mươi chín khu A ở Vùng đất của những giấc mơ xuất hiện một cửa hàng đồ ăn nhanh chuyên bán mỹ thực của nhân gian, đây chính là cửa hàng đầu tiên trên khu phố thương mại của Lộ Dao.
Lộ Dao đẩy cửa cửa hàng đồ ăn nhanh ra, phòng khách sáng rực, bàn ghế được bày biện ngay ngắn, so với cửa hàng đồ ăn nhanh chật hẹp, thô sơ lúc ban đầu thì hoàn toàn như hai cửa tiệm khác nhau.
Chưa đến mười hai giờ đêm nhưng trước ô cửa sổ nhận đồ ăn và đóng dấu đã có hàng người xếp dài đợi rồi.
Vì để phối hợp với sự kiện Trung thu của cửa hàng đồ ăn nhanh và quán mì Thanh Sơn mà bên khu vui chơi đã cử ra một nửa số bảo vệ để giúp đỡ, đồng thời mở hết toàn bộ mười ba khu vực ở Vùng đất của những giấc mơ, tất cả vong hồn đều có thể đến hai cửa hàng này để mua thức ăn và tham gia các sự kiện khác.
Nhân viên cửa hàng bận tới bận lui, thấy Lộ Dao đến thì vội vàng lên tiếng chào nhưng lại hoàn toàn không có thời gian để trò chuyện với cô.
Lộ Dao đứng giữa một lối đi nhỏ trong đại sảnh dưới lầu một, đưa tay lên sờ vào bộ bàn ghế không một vết bụi, cô bắt đầu cảm khái: “Đây chính là nơi mà hành trình của tôi được bắt đầu.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Lúc đó cô vẫn còn rất ngây thơ, trông rất dễ tính nhưng nhất quyết lại không thèm nghe theo đề xuất của tôi, cứ nhất quyết phải bán cánh gà cay gì đó. Lúc đó tôi thật sự không hiểu, chỉ với thứ này mà cũng có thể kiếm được tiền sao? Đâu ngờ đến việc nó sẽ trở nên như bây giờ cơ chứ.”
Lộ Dao đáp: “Sự thật đã chứng minh cậu thật sự không phải là một người có đầu óc kinh doanh.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “… Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại bắt đầu mắng cả tông ti họ hàng người ta như thế chứ?”
Lộ Dao: “Xem ra gần đây lên mạng khá thường xuyên đấy nhỉ, sau khi ra ngoài học hỏi thì đầu óc linh hoạt hơn nhiều rồi đấy.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “…”
Kỳ Sâm bước từ trên lầu xuống, thấy Lộ Dao đang đứng một mình giữa đại sảnh trống trải thì lên tiếng chào hỏi: “Bà chủ, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi. Đơn đầu tiên của sự kiện có cần giao cho cô làm không đây?”
Lộ Dao hơi ngạc nhiên, chỉ tổ chức sự kiện cho cửa hàng thôi mà, sao lại trông giống như đang cắt băng khánh thành, trông đầy đủ nghi lễ thế này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận