Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 796 - “Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 1



Chương 796 - “Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 1




“Cũng không phải là người sống, quá lắm thì chỉ được xem là nửa người thôi.” 1
Dì Châu và Cao Thi Mộng vô cùng ngạc nhiên, họ còn cho rằng Lộ Dao muốn đưa họ đến thành phố Cao Thăng nữa.
Lý Tuý vừa nghe là thấy đáng tin ngay, sau khi quan sát biểu hiện của nhân viên chạy vặt thì anh ấy không còn nghi ngờ gì về trình độ nghiệp vụ của họ nữa.
Lý Tuý lập tức phụ hoạ theo: “Tôi thấy đáng tin đấy! Dì Châu à, chắc chắn họ sẽ tìm cách đến gây rối lần nữa, hay là hai người đi theo Lộ Dao đi, mặc dù thành phố Cao Thăng không có căn cứ an toàn nhưng lại có rất nhiều người sinh sống, không kém thành phố Lục Nghị đâu.”
Lộ Dao đưa tay lên ngắt lời Lý Tuý, chỉ vào cửa hàng nằm phía sau: “Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi định xây thêm một trạm cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở đây nên muốn mời dì Châu và Cao Thi Mộng đến cửa hàng làm việc.”
Lý Tuý cất cao giọng hỏi: “Trạm mới sao? Tại sao vậy?”
Nhưng người khác nghe xong tin này đều hoang mang, ai nấy cũng ghé sát tai nhau thì thầm, vừa phấn khích vừa không biết nên làm thế nào.
Vốn nếu như không xảy ra chuyện của Cao Thi Mộng và Hoàng Hiên thì quả thật Lý Tuý cũng muốn mời dì Châu bàn chuyện hợp tác với Lộ Dao.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại mới nhận ra mạng lưới nhân viên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt đều tập trung ở thành phố Cao Thăng, nếu như xây thêm một của hàng ở thành phố Lục Nghị thì sợ là phải dựa hết vào năng lực của bà chủ.
Nhưng bà chủ thì chỉ có một nên việc họ hy vọng thành phố Lục Nghị cũng có một cửa hàng dịch vụ chạy vặt e là khó thực hiện được rồi.
Kết quả quanh đi quẩn lại một hồi, ngay vào lúc Lý Túy định từ bỏ suy nghĩ hợp tác của mình thì Lộ Dao lại chủ động đề xuất muốn xây thêm một trạm ở thành phố Lục Nghị.
Lộ Dao là một người khá thông minh: “Không vì nguyên nhân gì khác cả, chỉ là đột nhiên muốn mở thêm một chi nhánh để kiếm nhiều vàng hơn thôi.”
Một đội viên lên tiếng hỏi: “Tại sao lại không xây dựng trạm trong căn cứ vậy?”
Căn cứ đông người, tốc độ lan truyền tin tức cũng nhanh hơn.
Nếu như cửa hàng dịch vụ chạy vặt xây xong thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đặt đơn, đồng thời nếu đi cùng với nhân viên chạy vặt thì họ cũng có thể chủ động ra ngoài tìm kiếm nguyên vật liệu, chuyện này có ích cho căn cứ, người dân trong căn cứ và cả cửa hàng dịch vụ chạy vặt nữa.
Lộ Dao nhanh nhạy đáp trả câu hỏi ấy: “Lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy căn nhà này thì cảm thấy nó rất thuận mắt, cho nên mới quyết định xây cửa hàng ở đây. Cửa hàng đã dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, chỉ còn đợi lắp đặt hệ thống và tuyển nhân viên thôi. Mọi người giúp bọn tôi tuyên truyền nhé, khi nào khai trương sẽ giảm giá cho mọi người.”
Đội viên của tiểu đội Lý Túy nhanh chóng chấp nhận tin tức này, sau đó cũng không hỏi cặn kẽ gì thêm nữa mà bắt đầu tưởng tượng sau khi nhân viên chạy vặt đến thì thành phố Lục Nghị cũng sẽ phát triển như thành phố Cao Thăng, ngoài ra còn bàn tán với nhau là sắp tới phải tìm cơ hội tích góp nhiều vàng hơn nữa.
Lộ Dao nhìn sang dì Châu và Cao Thi Mộng: “Hai người thấy thế nào?”
Dì Châu và Cao Thi Mộng đều đã tìm hiểu sơ qua về cửa hàng dịch vụ chạy vặt, cũng xem như biết đôi chút về cách thức làm việc của cửa hàng.
Quả thật trong thời gian khó khăn này Lộ Dao đã đưa tay cứu vớt họ, có thể xem như một cái ơn rất lớn, nhưng hai người họ lại lo rằng bản thân mình không thể kham nổi công việc của nhân viên chạy vặt.
Nghe đám người Lý Túy kể lại, nhân viên chạy vặt của cửa hàng họ giỏi đến mức ngay cả bà chủ và một đứa nhỏ cũng đều là những người siêu phàm, hoàn toàn không biết họ đến từ đâu phi thường.
Điều quan trọng nhất là lập trường của cửa hàng dịch vụ chạy vặt rất đặc biệt, mạnh nhưng không xem thường kẻ yếu, yêu tiền tài nhưng lại làm việc theo tình theo lý, hoàn toàn không xem thường khách hàng.
Lộ Dao nghe dì Châu nói ra nỗi băn khoăn của mình thì bật cười: “Hai người đến cửa hàng tôi là để làm nhân viên văn phòng, trông coi cửa hàng, có ai bảo hai người làm nhân viên chạy vặt đâu chứ?”
Dì Châu nghe vậy thì nước mắt trực trào.
Bà ấy là người có dã tâm nhưng đồng thời cũng là người biết điều và nhìn rõ tình thế trước mắt, lúc đó nếu như bà chủ không đưa hai mẹ con họ đi thì thứ chờ đợi họ sẽ là một tương lai càng thê thảm, càng âm u, càng nhục nhã hơn mà thôi.
Cơ hội đã dâng đến trước mặt rồi, nếu như còn từ chối thì đúng là không biết tốt xấu, thế nên dì Châu đã tiến lên trước, ra sức nắm chặt lấy tay Lộ Dao: “Hai mẹ dì phải nhờ cô đây chống lưng cho rồi.”
Lộ Dao đặt tay lên mu bàn tay dì Châu: “Dì cứ gọi cháu là Lộ Dao hoặc bà chủ là được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận