Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 765 - Lạ thường 3



Chương 765 - Lạ thường 3




Lạ thường 3
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ vô cớ thấy hơi lo: [Ôi, cô đừng quan tâm nữa.]
Lộ Dao vẫn muốn tranh luận hai câu với hệ thống hiện thực hóa ước mơ thì bỗng dưng cánh tay bị ai đó kéo lại.
Lộ Dao quay đầu lại, hơi bất ngờ: “Sao vậy?”
Lục Minh Tiêu im lặng nhìn cô mấy giây rồi hơi ấp úng nói: “Hay là, bỏ nhiệm vụ này nhé?”
Lộ Dao thấy lạ hơn: “Sao anh cũng nói vậy?”
Lục Minh Tiêu không bắt được trọng điểm trong câu nói của cô, anh kéo cô cách xa mọi người, đi đến một nơi rộng thoáng: “Chắc em đã có cảm giác rồi, zombie của thế giới này đang tiến hóa. Hơn nữa khoảng thời gian dạo gần đây, hình như tốc độ tiến hóa của chúng còn nhanh hơn trước kia.”
Lộ Dao chớp mắt.
Cô thật sự đã cảm nhận được chút bất thường.
“Chẳng lẽ có liên quan đến thần linh?”
Lục Minh Tiêu không phủ nhận: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta. Dù từ bỏ nhiệm vụ này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến em và cửa hàng.”
Lòng Lộ Dao nảy ra một suy đoán đáng sợ: “Nhưng tại sao chứ? Thần... Không bằng lòng thiên vị con dân của ngài ấy ư?”
Lục Minh Tiêu mấp máy môi, rồi đột nhiên nhíu mày, giơ tay lên ôm cổ, trên gương mặt lạnh lùng như băng tuyết thấp thoáng vẻ đau đớn.
Lộ Dao hoảng hốt, giơ tay đỡ lấy anh: “Sao vậy?”
Lục Minh Tiêu thuận thế dựa vào người cô: “Ở thế giới này lâu quá, thời gian của anh sắp đến rồi.”
Nhịp tim của Lộ Dao tăng nhanh đột ngột: “Thời gian gì cơ?”
Trừ chuyện nào đó ra, Lục Minh Tiêu không muốn nói dối Lộ Dao nữa, chuyện không muốn nói với cô chỉ có thể im thin thít.
Lộ Dao chợt thò tay men theo cánh tay, cổ tay đến xương ngón tay anh, sau đó thò vào cổ áo.
Cô nhớ ra một chuyện nhỏ không quan trọng – Hình như dạo này Lục Minh Tiêu cực kỳ thích mặc đồ cao cổ, rõ ràng là thời tiết vẫn chưa lạnh.
Vốn dĩ nhiệt độ không khí thay đổi cũng không có ý nghĩa gì với anh.
Dưới áo sơ mi sọc xanh xám là một chiếc áo bó sát nửa cổ cao màu đen, mắt thường nhìn không thấy, nhưng đưa tay sờ lại có thể sờ được vòng vàng hơi nhô ra dưới lớp áo.
Khóe mắt Lục Minh Tiêu đỏ bừng, cơ thể cứng đờ, như bỗng dưng bị thi triển thuật định thân, không thể động đậy.
Lộ Dao bắt đầu nhớ lại, hình như lần tạm biệt ở thành phố Tam Hoa, trên cổ anh đã có thêm một món đồ. Lúc đó là một chiếc vòng cổ màu đen rất to rất rộng, còn rất hợp với áo khoác dài màu đen anh mặc nữa.
Cô tưởng là phụ kiện phối đồ thời thượng gì đó hoặc là sở thích cá nhân của anh, nên cũng không hỏi nhiều... Có vẻ như hiểu lầm hơi lớn rồi.
Lộ Dao đang định hỏi thăm tiếp thì sau lưng truyền đến tiếng ho cực kỳ dồn sức.
Cao Tề Quân hắng giọng rõ mạnh, cật lực nghiêm túc nhờ vả: “Bà chủ, chúng tôi bàn bạc xong rồi. Chúng tôi quyết định áp dụng phương án số hai, xin các cô nhất định phải bảo vệ lão Lý và Tiểu Ngô cho tốt, không thể có chút sơ suất nào.”
Bỗng dưng Lục Minh Tiêu đứng thẳng dậy đẩy Lộ Dao ra, mặt mày lạnh lùng, vẻ yếu ớt vừa nãy như chỉ là ảo giác thoáng qua.
Trong nhà hầu như toàn là trẻ con tính tình kiểu này nên Lộ Dao đã quen rồi, đến gần tiếp tục quan sát sắc mặt anh: “Không sao chứ?”
Lục Minh Tiêu im lặng gật đầu.
Cao Tề Quân ở sau lưng lại ho mạnh, lần này như sắp nôn cả phổi ra ngoài.
Lộ Dao quay lưng với anh ấy xua xua tay, nói tình trạng của Lục Minh Tiêu cho hệ thống hiện thực hóa ước mơ, xác nhận tạm thời không sao mới quay người qua đi nói chuyện với Cao Tề Quân.
Họ lại bàn bạc kỹ mấy phút nữa, Lộ Dao quyết định dẫn Ma Bảo và Chiếu Dạ vào, để Lục Minh Tiêu bên ngoài, đồng thời liên lạc cho Tina và Harold đang khá gần đây, bảo họ chạy xong đơn trong tay thì đến tập hợp tại công ty cung cấp nước.
Ma Bảo và Chiếu Dạ phụ trách bảo vệ Lý Tân Vinh, Lộ Dao phụ trách Ngô Hiến.
Lý Tân Vinh không có bất kỳ dị nghị gì với sự sắp xếp này.
Ngô Hiến sắc mặt khó coi đến mức muốn giấu cũng giấu không nổi, dù tiểu đội Ma Bảo hay tiểu đội Lộ Dao thì đều không phải bạn tốt với anh ta, nhưng anh ta lại nói không ra câu bỏ việc không làm.
Trước khi tiểu đội Lộ Dao chuẩn bị đột nhập vào công ty cung cấp nước, hệ thống hiện thực hóa ước mơ vẫn chưa chết tâm, lo lắng khuyên bảo: [Sao cô không nghe chứ? Tôi... Anh ta đã nói đến thế rồi, còn không tiếc sử dụng khổ nhục kế nữa...]
Lộ Dao nửa nghiêm túc nửa qua loa nói: “Nhưng quả thật chúng ta đã nhận đơn của khách rồi.”
Lục Minh Tiêu không nhất thiết phải sử dụng khổ nhục kế.
Anh có chuyện giấu cô.
Có lẽ đơn hàng này hơi rắc rối thật nhưng cũng không thể trốn tránh được.
Có vài việc, e là đã được định sẵn từ lúc cô quyết định mở cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở nước Hoàng Kim rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận