Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 630 - Có phải là người trong KTV không? 1



Chương 630 - Có phải là người trong KTV không? 1




Có phải là người trong KTV không? 1
Lộ Dao ngạc nhiên: “Cô nói zombie đã tự sản sinh ra ý thức của mình sao?”
Tina lắc đầu: “Có thể chỉ là bản năng bắt mồi mà thôi. Trong ma vật đôi lúc cũng sẽ xuất hiện vài cá thể đặc biệt như thế, Hối Hối chính là cá thể đặc biệt trong số các Slime, bản thân tự có kỹ năng đặc biệt và cách tiến hóa khác với các Slime bình thường.”
Phát hiện này đã vượt khỏi suy nghĩ của cô, giả sử nếu như zombie sở hữu khả năng tiến hóa thì hoàn cảnh sinh tồn của nhân loại sẽ tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Không chỉ như vậy, sau này nên định nghĩa và đối xử với zombie như thế nào cũng là một vấn đề mới cần suy xét.
Lộ Dao đã bắt đầu thấy hoảng loạn và lung lay rồi: “Ranh giới của loài người và zombie đã dần trở nên mỏng manh hơn, công việc sẽ gặp nhiều phiền phức rồi đây.”
Tina: “Nhân tộc luôn có một số lý luận kỳ lạ, theo tôi thì tạm thời chúng ta không cần lo lắng về vấn đề này.”
Lộ Dao: “Sao lại nói thế?”
Tina: “Những lúc Edward buôn chuyện thì thường nói Hối Hối chính là một cá thể đặc biệt từ khi mới sinh ra, nhưng sau khi cậu ấy gặp được cô thì mới dần nảy sinh tình cảm và bắt đầu có nhận thức giống con người. Muốn tiến hóa nhận thức còn khó hơn cả tiến hóa về thể xác, nhất định phải cần một cơ duyên nào đó. Theo tôi thấy thì những con rối lang thang này rất giống với với Slime, Goblin và tộc săn người trong hang động. Cho dù có một cá thể sở hữu năng lực đặc biệt đột nhiên xuất hiện thì cứ đánh là được.”
Lộ Dao bị Tina thuyết phục nhưng lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi.
Vốn ban đầu cô chỉ nghĩ chúng là những con zombie vô thức đi lang thang gần đó rồi tập trung về phía đám đông mà thôi, Lộ Dao tạm gác bỏ những suy nghĩ ấy sang một bên, chuyển chủ đề: “Hoàn thành công việc trước đã.”
Ánh mắt Tina nhìn về phía đám đông đang tập trung trước cửa: “Vậy đám người kia phải làm sao đây?”
Lộ Dao đáp: “Trong thời gian làm việc cho dù có xảy ra tình huống gì thì cũng phải đặt việc hoàn thành nhiệm vụ làm mục tiêu chính. Chúng ta đã nhận đơn của khách hàng thì phải có trách nhiệm với nó. Chuyện gì cũng có trước có sau, hãy làm những việc nên làm trước rồi hãy suy nghĩ đến những chuyện khác.”
Tộc Cự Long trời sinh đã mạnh mẽ, có khi họ chỉ cần tùy tiện nhấc ngón tay lên là đã có thể thay đổi cả cuộc đời của một người.
Nhưng trong thế giới không có tộc Cự Long thì dường như loài người lại được xếp trên đỉnh của chuỗi thức ăn.
Lộ Dao không hề kinh doanh cửa hàng dịch vụ chạy vặt thành một nơi “chuyên làm chuyện lớn lao”, cô thích được kinh doanh một cách tự do tự tại, không áp đặt quá nhiều trách nhiệm nặng nề lên bản thân.
Lòng người có rất nhiều góc khuất tăm tối và phức tạp, đa phần nhân viên chạy vặt của cửa hàng đều mạnh mẽ và nhiệt tình, tuổi tác cũng không lớn nên Lộ Dao luôn lo lắng họ sẽ gặp phải phiền phức không thể cứu vãn được lúc làm việc.
Cô luôn nhấn mạnh sự quan trọng của công việc để sau này vào những lúc họ cần tự đưa ra phán đoán của riêng mình thì luôn có một nguyên tắc có thể dựa vào để tham khảo.
Hứa Hồng Mai và Lý Hòa Bình sau khi thu dọn xong thì đi về phía Lộ Dao và Tina.
Đội viên của tiểu đội An Hạ yên lặng nhìn theo họ, không hề ngăn cản, cũng không bước lên giúp họ khiêng đồ đạc, như thể đang có ý xem trò vui vậy.
Lộ Dao bảo hai người họ đứng phía mình.
Tina đi về phía lá chắn trong suốt ấy.
Con sẻ tinh từ nãy đến giờ luôn vùi trên đỉnh đầu Lộ Dao bỗng bay lên, đậu xuống vai Tina.
Lúc Tina quan sát tình hình xung quanh lá chắn trong suốt đó thì sẻ tinh cũng thường xuyên phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Tina đưa tay ra trước, sẻ tinh kích động kêu lớn hơn.
Giọng kêu của sẻ tinh cũng không trong trẻo cho lắm, tiếng quạc quạc đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng như thế nghe vô cùng chói tai.
Tina nắm chặt bàn tay lại, nhắm chuẩn về phía mà sẻ tinh chỉ vào lúc nãy, đánh một cước vào đó.
Đùng đùng, ầm…
Bức tường vốn trong suốt kia nay lại xuất hiện những vết nứt chằng chịt trông như mạng nhện, rồi sau đó vỡ vụn thành những mảng lớn màu trắng
Rơi xuống đất, một chiếc thang cuốn màu đen xuất hiện trong chiếc lỗ ấy.
Tina rút tay về, vẫy vẫy móng vuốt của mình: “Nơi này cứng hơn so với chỗ chúng ta vào lúc nãy nhiều, xem ra nó chuẩn bị thu lưới rồi.”
Lộ Dao bước qua đó thu thập một số mảnh vụn ở viền, nghiền nát nó trong tay mình: “Lúc chúng ta vào đúng là đã cảm nhận được một lực cản bất bình thường, giống như mạng nhện vậy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận