Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 912 -



Chương 912 -




Phố sách, Tiệm sách Lộ Dao.
Lộ Dao nhận được báo cáo từ trung tâm nghiên cứu gửi đến.
Đúng như những gì cô dự đoán, chỉ số sức khoẻ không có gì bất thường cả, nhưng giá trị tinh thần bậc S lại khiến cô bất ngờ.
Nhưng hình như giá trị tinh thần đạt ngưỡng S trên đảo Quán cũng không phải là hiếm gặp.
Lộ Dao hỏi hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Có phải giá trị tinh thần của tôi hơi cao không?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ im lặng một lúc lâu, một lúc sau mới trả lời: “Cô không hề cảm nhận được gì à.”
Lộ Dao: “Hả?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không muốn tiếp tục nói chuyện với bà chủ nữa.
Nó cảm thấy bản báo cáo sức khoẻ của Lộ Dao có vấn đề, sao giá trị tinh thần của cô gái này chỉ ở bậc S được chứ?
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ có thể không hiểu rõ những chuyện khác nhưng nó hiểu Lộ Dao nhất, đặc biệt là năng lực của cô.
Lần trước nói chuyện vay tiền với Lộ Dao thì vô tình Thống Thống đã nhìn thấy cái bóng trên sàn nhà.
Chắc chắn lúc đó Lộ Dao tức đến mức muốn bùng cháy nên bóng đen kia mới thức tỉnh.
Nhưng hình như bản thân Lộ Dao lại không phát hiện ra, hệ thống hiện thực hóa ước mơ lại không thể nói ra được nên đã định lén lút điều tra giá trị tinh thần thật sự của bà chủ.
Khoan hãy nói đến những thứ khác, Thống Thống dám tự tin cho rằng thế giới này không có hệ thống AI nào có thể trở thành đối thủ của nó nên việc xâm nhập vào kho số liệu để điều tra các chỉ số sức khoẻ thật sự của Lộ Dao không phải là chuyện khó khăn gì.
Chỉ cần đối thủ của nó không phải là thần linh và Lộ Dao thì hệ thống hiện thực hóa ước mơ có tự tin ngút trời.
Lộ Dao không hề hay biết tâm tư này của Thống Thống, cô vừa bán được khoảng mười mấy quyển sách nên muốn đối chiếu lại sổ sách, ngày đầu khai trương mà việc kinh doanh tốt đến mức khiến cô không dám tin.

Khu chín, cơ sở rau.
Tiếng chuông vang lên thông báo thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, Del và Carney chân thì đang đi về phía mảnh vườn nhưng mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay mình.
Họ chưa từng cảm thấy ba mươi phút nghỉ ngơi lại ngắn như thế, quyển sách trên tay mới lật được một nửa, đang xem đến đoạn cao trào thì lại phải đi làm việc.
Đột nhiên có người nhanh chóng chạy đến hét lên: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Cặp song sinh kia bị đánh rồi!”
Del và Carney nhìn nhau.
Trong thời đại này song sinh là một trường hợp khá hiếm, trừ khi được chọn lọc nhân tạo.
Cặp sinh đôi ra làm việc vào hôm nay chỉ có hai anh em Viên và Khê thôi.
Del và Carney cất sách vào, chạy theo đám người về phía đó, lúc vừa đến bên ngoài nhà kính trồng rau củ là đã thấy Viên và Khê đang nằm dưới đất chịu đòn.
Nhưng cảnh tượng ấy lại khác hoàn toàn so với những gì mọi người tưởng tượng, Viên và Khê bị người ta đánh nằm lăn ra đất nhưng cũng không đánh trả.
Viên ôm bụng cười bò lăn ra đất, Khê thì quỳ chân, hai tay chống xuống đất, trông rất bất lực, tay phải liên tục đập xuống đất, tiếng cười sảng khoái vang đi rất xa.
Đám tù nhân vừa chạy sang hóng chuyện đều lấy làm lạ, họ còn cho rằng hai anh em nhà này bị chập mạch hay gì nữa.
Đa phần tính tình của đám tù nhân ở đây không được tốt lắm, ở nơi như thế nếu quá dịu dàng lương thiện thì chỉ có kết cục là bị ức hiếp mà thôi.
Trước đây Viên và Khê đều không phải là người cam chịu như thế, mặc dù người máy bị đánh thì không biết đau nhưng nói cho cùng bị đánh đến nỗi lăn ra đất như thế thì cũng rất mất mặt.
Viên thấy Del và Carney đang đứng trong đám đông thì đưa tay ra vẫy vẫy với họ, không kiềm chế được nụ cười của mình: “597 đến khu tám kìa… Kéo… Kéo năm người đến đó để khoét đầu bà chủ nhưng không thành, buồn cười chết đi được…”
Viên cười đến nỗi hụt hơi, không nói được câu nào hoàn chỉnh cả.
Gương mặt người máy lạnh lùng của Del và Carney không hề bộc lộ cảm xúc gì cả nhưng lòng lại đang hoang mang với hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Ngay vào lúc này Khê ngẩng đầu lên bổ sung: “Bà chủ nói… Mỗi người mua ba quyển sách thì chuyện này xem như… Bỏ qua. Ha ha ha ha ha, mỗi người mua ba quyển, năm người sẽ là… Là mười lăm quyển… Ha ha ha ha ha…”
Câu nói này cũng đứt quãng, không đầu không đuôi gì cả.
Trừ Del, Carney và năm người trong cuộc ra thì những người còn lại đang đứng bên ngoài hóng chuyện nghe không hiểu gì cả.
Tiểu đội 597 hiểu họ đang nói gì.
Đánh thì không đánh thắng, vô duyên vô cớ lại bay mất mấy triệu, còn bị chế giễu thẳng mặt như vậy nữa, cho dù là Bồ Tát thì cũng không nuốt nổi cục tức này.
597 chạy lên trước đấm hai đấm vào người Khê.



Bạn cần đăng nhập để bình luận