Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 937 -



Chương 937 -




Trúc Duy nghĩ đến bản thân mình, nở nụ cười thê lương.
Thật ra dù có ở bên cạnh cha mẹ, cũng chưa chắc con cái có thể lớn lên thật tốt.
Trước khi bị cảnh sát tinh tế chính thức bắt giữ, thật ra Trúc Duy đã không muốn trốn rồi.
Thế giới trong mắt cô ấy, là một màu xám xịt.
Đi đâu cũng vậy thôi.
Kết thúc xét xử vụ án, cô ấy được chuyển đến đảo Quán nhà giam người máy nổi tiếng để mang án, thời gian thi hành án là một trăm năm.
Chính vào lúc Trúc Duy bắt đầu thấy “sống” là gánh nặng thì tín hiệu thể tinh thần của cô ấy dần suy yếu, cô ấy không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Mãi đến khi bị cai ngục ép buộc đưa đến cửa hàng này, lại được bà chủ nhét cho một cuốn sách thế này, cảm xúc đã phai nhạt theo thời gian nơi đáy lòng Trúc Duy như bùng cháy trở lại, thậm chí cô ấy còn thấy hơi phẫn nộ.
Sao trên đời lại có thể có người cha như Atticus được chứ!
Trúc Duy bực tức nghĩ thế, tay lại lật qua một trang.
Atticus nói với người con trai tên Jem rằng bà Dubose qua đời vì bạo bệnh, đưa cho cậu ấy một hộp kẹo trái cây.
Atticus nói với con trai mình rằng: “Cha muốn cho con thấy lòng can đảm thật sự là gì, chứ không phải lầm tưởng rằng một người cầm súng trong tay là can đảm. Can đảm là khi con biết mình sẽ thất bại ngay trước khi bắt đầu nhưng dù vậy con vẫn làm một cách bất chấp tất cả và kiên trì đến cùng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Một người rất hiếm khi có thể thắng, nhưng đôi khi cũng sẽ...”
...
Sau kệ sách vang lên vài tiếng hít thở vụn vặt, cắt ngang sự hào hứng của 0496, cô ta hoảng hồn nhớ ra giờ không phải lúc đọc sách nhàn nhã, thời gian hóng gió đã hết lâu lắm rồi.
0496 cúi xuống nhìn ghi nhớ số trang, khép sách lại đứng lên, băng qua lối đi, trông thấy Trúc Duy co rúm trên sàn, cô ta sợ hãi trong lòng, bèn sải bước đi qua xách cánh tay của tù nhân lên: “Cô sao vậy?”
Trúc Duy quăng tay cô ta ra, hờ hững đứng dậy, không giải thích.
Xác nhận tù nhân không phải sắp chết não, 0496 cũng bình tĩnh lại: “Thời gian hóng gió kết thúc, không có gì thì về thôi.”
Lúc rời đi hai tay Trúc Duy trống không, không mua sách.
Thật ra cô ấy có lén nhìn giá niêm yết ở mặt sau, cô ấy mới đến đảo Quán có vài tháng, còn dồn dập tiếp nhận thẩm vấn tinh thần nữa, trái lại rất ít đến khu chín nên trong quang não không có nhiều tiền thế.
Bệnh cuồng mua sắm của 0496 rất mãnh liệt, cô ta đã chìm sâu vào thế giới của Scarlett rồi nên ước gì có thể đọc hết phần sau ngay lập tức. Tiếc là đang trong giờ làm, cô ta không thể mua đồ trước mặt tù nhân mình quản lý được.
Đi qua lối đi cạnh cửa sổ, Trúc Duy và 0496 đều căng thẳng vô cớ, không dám nhìn sắc mặt của bà chủ.
Đột nhiên Lộ Dao đứng dậy, Trúc Duy và 0496 gần như cứng đờ cùng lúc.
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn họ, khẽ mỉm cười, giải thích: “Hình như tôi nghe thấy tiếng chuông báo rồi. Hai người muốn đi sao?”
Quả thật khu bảy và khu chín có chuông báo theo giờ quy định, nhưng thính lực của người nguyên sinh tốt vậy ư?
0496 không nhịn nổi ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao, lần nữa va vào đôi mắt dịu dàng tựa như không rành thế sự ấy, trái tim 0496 run rẩy, hết sức cứng nhắc: “Tôi đưa cô ấy về nhà giam trước.”
Lộ Dao gật đầu: “Hoan nghênh lần sau lại đến thư giãn.”
0496 không có phản ứng gì.
Trúc Duy khẽ dừng chân lại trong chốc lát rồi lại đi về trước.
Lúc hệ thống hiện thực hóa ước mơ về bên Lộ Dao thì đã có tù nhân lần lượt chạy đến từ hướng của khu chín.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cai ngục và tù nhân đó đều không mua sách à?]
Lộ Dao chỉnh lại kệ sách xong xuôi, đứng lên đi đến quầy thu ngân.
[Ừm.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Không phải cô nói cũng bị tập kích rồi, không cho họ nhót chút tiền thì lỗ lắm sao?]
Lộ Dao: [Ai cũng có tốc độ của riêng mình. Không phải cứ vùi hạt giống là có thể mọc lên thành một cái cây ngay được, đừng gấp.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ mà đấu khẩu với bà chủ thì chẳng thắng được mấy lần, bèn nhuần nhuyễn chuyển chủ đề: [Tôi đã tra được vài tài liệu, xem bây giờ luôn hay sao?]
Cửa kính cảm biến kéo ra, người máy cao lớn mặc đồng phục tù nhân lần lượt tiến vào.
Lộ Dao: [Để lát đi, giờ nghỉ nhắc tôi.]
Giờ khách đến tiệm đều là khách quen nhìn thấy banner khinh khí cầu mới vào buổi sáng, bị sách mới thu hút đến.
Lộ Dao nhìn quanh, thấy có tận mấy người máy quen mắt.
Cai ngục dè dặt hơn tù nhân nên chắc họ sẽ đến vào giờ nghỉ trưa.
Khách hàng nam có cơ bắp sắt thép rắn chắc gần như quét sạch tủ sách hôm qua cũng không đến, Lộ Dao còn thấy hơi bất ngờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận