Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 754 - "Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 4



Chương 754 - "Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 4




"Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 4
Vì cơ sở hạ tầng của thành phố đã bị phá hỏng nên điện và nước cũng bị cắt, cuộc sống của mọi người trở nên vừa cực đoan vừa bất tiện. Trong đó thì việc thiếu nước là vấn đề cấp bách nhất.
Thức uống không được đảm bảo khiến việc nấu nướng và vệ sinh thường ngày của mọi người gặp khó khăn. Thiếu nước là vấn đề khiến mọi người khó chịu nổi nhất vì ngay cả bô cũng không dùng được. Về lâu dài thì việc giải quyết vấn đề sinh lý bên ngoài không hề an toàn chút nào, mà đi vệ sinh trong nhà thì chẳng ai muốn vì một hai ngày còn chịu được chứ nhiều ngày sau mùi bốc lên khiến cả cái nhà chẳng khác gì nhà vệ sinh, ăn cơm ngủ nghỉ đều nghe mùi khó chịu.
Trong đội bọn họ có nhân viên từng làm ở công ty cấp nước nên nghe người thân than phiền xong, mọi người mới bắt đầu tìm phương án giải quyết vấn đề nước sinh hoạt.
Trước mắt thì thành phố Cao Thăng không hề thiếu nước, chẳng qua công cụ cấp nước bị hỏng cần sửa chữa thôi. Ý tưởng của đám người này là tu sửa ống dẫn nước rồi thực hiện cung cấp nước trong phạm vi nhỏ. Chỉ là lúc đi thăm dò, bọn họ phát hiện ra khu vực xung quanh công ty cấp nước đã bị rất nhiều zombie chiếm giữ, chỉ với sức lực của đội bọn họ thì hoàn toàn không thể đột nhập được. Hơn nữa chắc chắn bên trong công ty cấp nước cũng có rất nhiều zombie.
Cuộc họp của bọn họ đến đây là rơi vào bế tắc. Ai cũng biết lần hành động này chắc chắn sẽ có thương vong. Mà một khi có người bị thương thì trăm phần trăm người đó sẽ biến thành zombie, bây giờ không ai dám gánh vác trách nhiệm này.
Ngay lúc đó, bọn họ trông thấy cảnh có người treo một đoàn người lên đèn đường, tuy nhiên thành viên khác nhanh chóng phản bác đề nghị của người kia: "Có thể những người bị treo trên đèn đường kia là đồng đội của hai người đó đấy. Dù không phải thì làm vậy cũng quá độc ác. Tôi phản đối đề nghị này!"
"Nhưng nhìn thủ đoạn bọn họ xử lý con zombie biến dị kia mà xem, rõ ràng là bọn họ có thể tiện tay giết luôn đám người kia mà. Tôi cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy."
"Có thể giết nhưng lại muốn hành hạ bọn họ, như vậy không phải ác độc thì là gì?"
Thấy mọi người chuẩn bị cãi nhau, đội trưởng Cao Tề Quân nói: "Đoán mò chẳng được ích gì đâu, không bằng chúng ta xuống hỏi mấy người bị treo kia xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy phải chờ tới buổi sáng cái đã. Bây giờ zombie bị ánh đèn thu hút chạy tới đây rồi kìa."
Ở dưới đường, từng bầy zombie lững thững chậm rãi xóm lại dưới đoạn đường có ánh sáng.
Những người bị treo trên cột đèn sợ đến mức mặt mày méo mó vặn vẹo. Bên dưới là một nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục, vô số bộ xương khô còn dính thịt nát đang chực chờ lột da bọn họ, vô số cái miệng to như chậu máu muốn xé xác gặm thịt uống máu bọn họ, thưởng thức một bữa ăn no nê.
An Hạ túm chặt lấy sợi dây thừng trên đỉnh đầu, cánh tay đã bị rách da từ lâu, da thịt và vết máu thấm vào sợi dây khiến cô ta đau đến mức mặt mày nhăn nhó, có điều cô ta không dám thả lỏng tay dù chỉ một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Thiến cũng tái nhợt như tờ giấy, trong lòng đầy tràn cảm giác hối hận biết vậy chẳng làm.
Quần của Thôi Phùng Thời và Tạ Vũ thì ướt đẫm. Đối mặt với nỗi sợ trực tiếp, rất nhiều người không khống chế nổi mà làm ướt quần.
Nếu không nổi lòng tham thì có thể lúc này bọn họ đã quay về đến căn cứ, tắm rửa rồi lên giường nằm nghỉ rồi, có khi còn được chia một nửa vật tư tươi ngon mình mang về được, nghĩ đã thấy thích rồi. Thế nhưng bọn họ lòng tham không đáy, đi đụng người bọn họ không nên đụng. Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.
Bóng đêm dần lui đi trong tiếng gào rú của zombie. Những đám mây màu xanh đậm từ từ xuất hiện phía chân trời. Zombie đang lững thững đi lại khắp mọi nơi dần dần lùi vào chỗ tối rồi biến mất tăm như trời đã vào hoàng hôn vậy.
Đội của Cao Tề Quân họp trong trung tâm thương mại đến nửa đêm nhưng không nghĩ ra được phương án phù hợp. Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định sẽ xuống chỗ đèn đường hỏi thăm đám người kia xem sao.
Còn chưa đến gần mọi người đã ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí cùng hơn chục khuôn mặt xám nghét mệt mỏi trên cột đèn. Mọi người nhớ lại hai người đêm qua rồi lại càng thấm thía sự kinh khủng của cách trừng phạt này.
E rằng sống không bằng chết cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Cao Tề Quân muốn hỏi thăm thông tin về đôi nam nữ tối qua treo đám người này lên đèn đường nhưng hỏi thẳng thì không ổn lắm nên đành phải mất công tốn sức kéo bọn họ xuống cái đã.
Sau đó Cao Tề Quân vừa mới thốt lên từ "tối qua", đám người kia đã như chuột bị mèo dọa, mặt mày kinh hoàng dùng cả tay cả chân vừa chạy vừa lăn đi xa, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cao Tề Quân thở dài: "Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!"
Thành viên trong đội: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?"
Cao Tề Quân cũng hơi khó quyết nên đành cúi đầu suy tư chốc lát. Bỗng anh ấy nhìn thấy cái gì đó nên đã ngồi xổm xuống nhặt một tấm thẻ nhỏ trông như tấm danh thiếp lên: "Đây là cái gì vậy?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận