Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 906 -



Chương 906 -




Lộ Dao: “Suy nghĩ cậu bị những nhận thức trước mắt hạn chế rồi, bởi vì ở thế giới của tôi cậu thấy sách là một thứ rất rẻ nên đã cho rằng giá trị của sách cũng chỉ như vậy thôi. Trên thực tế trong lịch sử dài đằng đẵng của loài người thì sách cũng là một món đồ rất có giá trị.”
“Cho dù là hiện tại, do quyền bảo vệ và sở hữu trí tuệ ở một vài đất nước trên thế giới được thực hiện khá nghiêm ngặt nên sách cũng là một thứ rất quý giá.”
“Hôm đó khi chúng ta trò chuyện với cửa hàng trưởng của chuỗi tiệm sách Cơ thị, ông ta đã nói do thị trường sách quá hỗn tạp, sách xuất bản lậu tràn lan khắp nơi nên con đường phía trước của sách chính bản rất gian nan.
“Nhưng cho dù sách lậu tràn lan, giá trị của sách ngày càng bị hạ thấp thì cánh cửa tri thức luôn mở rộng cho mọi người bất cứ lúc nào, số người đồng ý bỏ tiền ra mua sách, đọc sách trong những năm gần đây ngày càng ít dần. Có lẽ sự tiêu biến của sách giấy trong thế giới đảo Quán này cũng chính là tương lai của sách ở thế giới của tôi.”
“Hình như cậu đang nghĩ mở một tiệm sách ở đảo Quán không phải là một điều đúng đắn thì phải, nhưng ngược lại tôi lại cho rằng thời đại này, thế giới này chắc chắn sẽ là một mảnh đất màu mỡ để sách được phát triển.”
“Tôi sẽ không gượng ép bán những tác phẩm vĩ đại được lựa chọn cẩn thận với mức giá rẻ, xem chúng như những món đồ đóng hộp sắp hết hạn đâu. Tôi muốn vớt chúng lên từ đáy lớp đất sâu thẳm của dòng chảy thời gian một lần nữa, để chúng có thể tỏa sáng rực rỡ trong thế giới đáng thương không có sách này.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ bị thuyết phục, thậm chí cũng dần tự tin với nó hơn.
Số sách trên kệ của tiệm đều là những kiệt tác do bà chủ sàng lọc ra từng quyển từng quyển một, do toàn bộ nhân viên và phần lớn khách hàng của khu phố thương mại tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để tìm kiếm bản chính, phiên dịch lại, đối chiếu, in ấn và đóng thành sách… Bà chủ và họ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực để hoàn thành nó.
Chỉ dựa vào thời gian và sức lực dành cho công việc này thôi thì giá trị của sách sẽ không thấp đi được, huống hồ số sách đó là kết tinh của những ý tưởng vĩ đại mà chắc chắn thời đại này vẫn chưa được biết đến.
------
Lúc Lộ Dao về đến tiệm thì trùng hợp chạm mặt với khách hàng vừa đến, họ đang đứng trước cửa đọc tấm biển thông báo mà Lộ Dao để lại.
Lộ Dao nhảy khỏi ván trượt, dùng một tay cầm ván trượt lên ôm vào người rồi mới từ từ đi về phía họ: “Hôm nay là ngày đầu khai trương, trong tiệm có phòng đọc sách, toàn bộ sách mới đều được đọc thử. Nếu mọi người không bận thì mời vào trong.”
Trên cơ bản bốn người máy đang đứng trước cửa đều có hình dáng của con người, chỉ có tay chân là khác nhau thôi.
Một con người máy nam cơ bắp cao đến ba mét, cả người phủ một lớp kim loại màu đen; Một con người máy mini màu đỏ, trông có lẽ cao khoảng hai mét tám; hai người máy màu xám bạc còn lại trông giống hệt nhau, chúng nhỏ bé hơn người cơ bắp và người máy mini màu hồng kia, có lẽ cao tầm hai mét.
Bốn người họ đều mặc bộ đồ tù màu xanh sọc trắng, trên cổ chân còn đeo theo một chiếc xích điện tử được ngụy trang khá kỹ.
Lộ Dao đã từng đến khu bảy một chuyến để âm thầm quan sát cai ngục và người máy canh giữ nơi đó. Lớp kim loại trên người họ không có loại xích trông như thế.
Bốn người họ từ từ quay đầu lại, mặt không cảm xúc, cũng không nói gì, lúc đôi mắt người máy kia nhìn sang khiến người ta dấy lên cảm giác rất lạ, trông cứ như một con thú hoang vừa phát hiện ra con mồi vậy.
Người máy màu xám bạc đứng ngoài cùng bên trái đột nhiên động đậy, nhào thẳng về phía Lộ Dao, cánh tay phải hơi nâng lên, bàn tay mở ra.
Cảnh tượng trong đầu người máy chính là xông qua bắt lấy mặt bà chủ, đè đối phương xuống đất, trước khi cai ngục phát hiện và đuổi đến thì sẽ chơi đùa với đầu cô một phen.
Điểm khác nhau lớn nhất của người nguyên sinh và người máy chính là người nguyên sinh có thể cảm nhận được cơn đau. Thực tế người máy không cảm nhận được cơn đau xác thịt, nhiều nhất cũng là chỉ thấy bị áp bức và lăng nhục về mặt tinh thần mà thôi, còn người nguyên sinh thì lại hoàn toàn khác, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi dằn vặt về mặt thể xác và tinh thần gấp đôi người máy.
Người nguyên sinh này trông còn trẻ như thế, hơn nữa lại còn thiếu hiểu biết, đã vào đến đảo Quán mà lại dám không sử dụng cơ thể người máy, như vậy khi khoét đầu cô ra chắc chắn sẽ có một trải nghiệm rất kích thích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận