Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 875 -



Chương 875 -




Nói chuyện với Mặc Chúc xong, Lộ Dao nhanh chóng đuổi cả hai lên đường.
Đinh Tình không phải người thành phố Cao Thăng. Nhà cô ấy ở một thành phố tầm trung tên là Hùng Năng.
Tạm thời cửa hàng dịch vụ chạy vặt chưa có ý định thành lập trạm chạy vặt ở thành phố này, có điều hồi sắp xếp nhân viên tiến hành nghiên cứu địa hình toàn quốc, Lộ Dao vẫn xây dựng một hai cái truyền tống trận ở các thành phố khác.
Thế nên ở thành phố Hùng Năng cũng có truyền tống trận.
Đinh Tình lấy sáu trục cuốn truyền tống từ trong cửa hàng ra sau đó cùng Mặc Chúc lên đường tới thành phố Hùng Năng.
Thấy Đinh Tình sử dụng trục cuốn truyền tống một cách thành thạo, Mặc Chúc hơi nhíu mày, cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Gần như là chỉ trong chớp mắt hai người bọn họ đã di chuyển từ cửa hàng chính ở thành phố Cao Thăng tới thành phố Hùng Năng.
Truyền tống trận được lắp đặt trong một căn phòng nằm trong một khu dân cư, xung quanh đã được nhân viên chạy vặt thanh lý nên bọn họ xuất hiện trong phòng khách vô cùng an toàn và sạch sẽ, không có chút dấu vết zombie tồn tại nào.
Đinh Tình dẫn Mặc Chúc rời khỏi địa điểm đặt truyền tống trận sau đó xuống tầng đi ra khỏi khu dân cư, lại đi bộ trên đường thêm một trăm mét nữa mới thấy bảng tên đổ nát ven đường. Lúc này cô ấy mới biết bọn họ đang đứng ở vị trí nào.
Mặc Chúc chỉ mới tới thành phố Cao Thăng được một ngày nhưng đi trên đường vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy đường phố thành phố Hùng Năng rất hoang vu, trên đường toàn là zombie đi lang thang, không thấy dấu hiệu con người tồn tại xung quanh.
Đinh Tình đứng giữa ngã tư quan sát một hồi sau đó đi vào một lùm cây nhỏ ven đường đỡ chiếc xe đạp điện màu xanh đậm dậy, sau đó lấy chìa khoá từ bao đồ dành cho nhân viên chạy vặt ra cắm vào xe. Sau hai tiếng "tích tích", xe được mở khoá.
Đinh Tình đẩy chiếc xe điện màu xanh đậm ra bên đường dựng chân chống rồi vứt cho Mặc Chúc một cái mũ bảo hiểm: "Đường đi hơi xa nên chúng ta đi xe qua đó vậy."
Mặc Chúc cầm bảo hiểm, vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Sao cô biết nơi này có xe vậy?"
Anh ta mới tới đây một ngày, không biết sắp xếp trong cửa hàng cũng là chuyện bình thường.
Đinh Tình giải thích: "Bà chủ cân nhắc đến việc rất có thể nhân viên cần sử dụng truyền tống trận ở những nơi không có trạm chạy vặt nên đã giấu phương tiện di chuyển ở gần khu vực truyền tống cho tiện. Có nhiều chỗ còn có vũ khí và phù chú nữa cơ. Dọc đường mọi người đã để lại ký hiệu, chỉ có nhân viên cửa hàng mới có thể nhìn ra."
Đinh Tình vừa nói vừa chỉ chỉ chùm chìa khoá đang treo trên xe điện: "Đây là chìa khóa xe vạn năng, mỗi nhân viên cửa chạy vặt đều được phát ba chiếc, chia ra lần lượt sử dụng cho xe đạp điện, xe van cỡ nhỏ và xe hơi cỡ lớn. Chỉ cần đó là phương tiện của cửa hàng chạy vặt thì một chiếc chìa khoá là xài được hết tất cả các dòng xe thuộc loại hình đó. Tôi chỉ biết chạy xe đạp điện thôi, chẳng qua chở anh thì hẳn là không thành vấn đề. Nếu trên đường gặp phải zombie bạo động cỡ lớn còn phải phiền anh động tay một chút."
Mặc Chúc không biết Lộ Dao đã chuẩn bị trước nhiều như vậy. Anh ta càng nghe càng im lặng, cảm thấy Lộ Dao còn bận tâm đến thế giới này hơn cả thần linh như anh ta.
Đinh Tình ngồi lên xe, Mặc Chúc do dự một chút rồi cũng ngồi lên yên sau, cảm giác thật là vi diệu.
Anh ta đã thành thần mấy chục nghìn năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên tham gia vào cuộc sống thực tế. Ngồi xe đạp điện cà tàng cũng được thôi, thế mà lại còn được con dân chở nữa chứ.
Có điều sau khi ngồi xe đạp điện chạy qua hai con phố, Mặc Chúc dần dần nếm được sự thú vị của thứ này.
Khi chạy với tốc độ nhanh, gió thổi qua mặt cực kỳ sảng khoái.
Vì xe đạp điện rất nhỏ gọn nên mặc dù có gặp một ít zombie trên đường nhưng cả hai đều không để ý tới, chỉ "vèo" một cái chạy vụt qua.
Chừng khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe đạp điện nhỏ màu xanh đậm dừng lại ở một khu dân cư đổ nát hoang tàn.
Nơi này vốn là một khu dân cư hạng sang, sau khi vi rút zombie bùng nổ, nó nhanh chóng lụn bại, đến nay chỉ còn lại những căn phòng trống hoác và vô số xác chết.
Mặc Chúc: "Cô tới nơi này làm gì vậy?"
Đinh Tình: "Thời kỳ đầu khi vi rút zombie bùng nổ, ba mẹ tôi mất mạng trong nhà nhưng lúc đó tôi không thể an táng bọn họ được..."
Đinh Tình không nói hết câu mà cúi đầu nói nhỏ: "Làm phiền anh cùng tôi đi lên một chuyến."
Cửa nhà cô ấy mở toang hoác, vẫn giữ nguyên trạng thái như khi cô ấy rời đi.
Vết máu còn sót lại ở cửa đã khô queo và biến thành màu đen. Đinh Tình dừng lại cạnh cửa, chuyện cũ ngay lập tức ùa về trong đầu.
Mặc dù đã tự tay xử lý đám Trần Phúc nhưng bây giờ nhớ tới cô ấy vẫn hận đến nghiến răng.
Nếu không có Trần Phúc thì ba mẹ và bạn trai cô ấy đều sẽ không phải chết thảm thiết như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận