Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 28 - “Tôi cũng thích cô ấy.” 3



Chương 28 - “Tôi cũng thích cô ấy.” 3




“Tôi cũng thích cô ấy.” 3
Bạch Di là nhân viên Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao ở khu phố thương mại. Lúc này cô ấy đang ở nhà ăn tết. Họ hàng tới chúc tết ai cũng nhắc tới công việc của con cháu mình, chỉ có nơi cô ấy làm việc là cực kỳ thần bí, không thể nói cụ thể được nên ánh mắt họ hàng nhìn cô ấy cực kỳ vi diệu.
Thật ra thì trong lòng Bạch Di cũng không quá để ý đến những chuyện này. Chẳng qua có lúc cô ấy nhận được một số kiến thức mới lạ trong quá trình làm việc nhưng lại không thể chia sẻ với ai. Việc này thật sự đã khiến cô ấy phải kiềm chế đến khó chịu.
Ví dụ như cô ấy đi làm ở thế giới gốc có siêu năng lực, khách hàng toàn là người có siêu năng lực cả.
Sau đó siêu năng lực của thế giới đó bị bà chủ tước gọn một phát ngay ngắn, chỉ còn sót lại một chút ánh sáng leo lét nhạt nhoà.
Lại ví dụ như bà chủ của cô ấy có một thân phận khác, được tôn sùng là thần linh ở thế giới kia.
Không nhắc đến chuyện này cho người ngoài biết thì cũng được đi, chứ nếu đến cả mấy anh trai em gái có quen biết trong khu phố thương mại mà cũng không thể nhắc đến những kiến thức này thì cô ấy sẽ nhịn đến hỏng mất.
Nếu khu phố thương mại cũng có một nền tảng của riêng mình thì hay rồi.
Bạch Di tin chắc rằng bà chủ tiện tay là có thể làm được chuyện này ở dị giới, chỉ là hình như ở thế giới gốc có hạn chế gì đó thì phải.
Nhưng tình huống cụ thể như nào thì cô ấy cũng giống những nhân viên khác, đều không rõ lắm.
...
Lộ Dao tập trung tinh thần làm việc nên không để ý đến tình hình trong nhóm chat nữa.
Cô loay hoay mãi đến trưa, sau khi ăn qua loa cho xong bữa trưa lại bận rộn tiếp.
Harold và Bất Độc cũng không làm phiền cô mà chủ động đi dọn dẹp bát đũa rồi tiếp tục lặng lẽ đi xây nhà của mình, chơi mệt thì quay về tiệm nail nghỉ ngơi.
Chạng vạng tối, cuối cùng thì Lộ Dao cũng thoát được ra khỏi thế giới sống động của dòng suy nghĩ. Trước mặt cô bây giờ là một phương án chi tiết để xây dựng nền tảng riêng cho người trong khu phố thương mại.
Tạm thời Tinh Môn chưa mở cửa cho thế giới của Lộ Dao, dẫn đến việc tài sản và đủ loại tài nguyên mà cô có được ở các dị giới khác không thể nào phát huy tác dụng được ở thế giới gốc, mà các cửa hàng ở dị giới thì ít nhiều cũng đều cần có vốn hoặc cung ứng hàng hoá từ thế giới gốc.
Nói một cách đơn giản là cho dù Lộ Dao có tích góp được một lượng tài sản tương đối khả quan ở dị giới thì cô vẫn rất nghèo.
Nếu thành công xây dựng được nền tảng riêng thì không chỉ có thể cung cấp cho nhân viên ở thế giới gốc và khách VIP một nơi trao đổi trò chuyện mà còn có thể sinh ra một con đường kiếm tiền mới nữa.
Mà muốn xây dựng được một nền tảng có thể vận hành ở thế giới gốc thì vẫn phải dựa vào khu vui chơi ở Vùng đất của những giấc mơ.
Lộ Dao định bao giờ có thời gian rảnh sẽ tới cửa hàng đồ ăn nhanh hỏi bảo vệ trưởng để chắc chắn là phương án này có thể thực hiện được.
Về phương diện kỹ thuật thì trước mắt có một số phương án có thể chọn, bao gồm ảo thuật, ma pháp, công nghệ thực tế ảo và siêu năng lực. Kinh nghiệm xây dựng mạng lưới điện thoại âm hồn mà trước kia Lộ Dao xây dựng ở cửa hàng Lông Xù cũng có thể tham khảo.
Đây là một công trình lớn cực kỳ phức tạp, nhưng nếu hoàn thành thì sẽ rất có ích cho sự phát triển của khu phố thương mại.
Cũng may hệ thống hiện thực hóa giấc mơ đang đi công tác, nếu không chắc chắn nó sẽ không ngừng lảm nhảm bên tai Lộ Dao cho mà xem.
Tinh tinh...
Chuông cửa reo lên.
Có khách tự nhiên tới hả?
Lộ Dao cất bản kế hoạch đi. Không thấy Harold và Bất Độc đâu nên cô tự đứng dậy đi ra mở cửa.
Cánh cửa nhỏ được làm riêng cho người tí hon Nitraan được đẩy từ bên ngoài vào nhưng lại không có ai đi vào cả.
Lộ Dao ngồi xổm xuống thì thấy một người tí hon Nitraan đang bị kẹt ở cửa. Cô hơi ngạc nhiên.
Người tí hon này còn cao hơn cửa nữa, đang cố gắng khom người để có thể chui lọt vào trong. Có lẽ là nhìn thấy Lộ Dao nên người này bỗng nhiên cứng đờ người bất động.
"Trúc Châu, sao lại không vào đi?" Một giọng nói dịu dàng phát ra từ ngoài cửa.
Mặt của người tí hon tên "Trúc Châu" kia thoáng cái đỏ bừng lên. Anh ta ngồi dậy lắp bắp nói: "Anh anh anh... Anh nhìn thấy người kia rồi..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận