Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 709 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 2



Chương 709 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 2




Lời nói được coi là nhắc nhở chính 2
Lý Tuý thở dài một hơi, nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay đội viên kia mà lòng đầy nặng nề.
Anh ấy cảm ơn đội viên đó, ngồi xuống dựa vào tường rồi điền vào mặt trái của tờ rơi.
Lý Tuý là một người khá cẩn thận, trước khi đến đây đã chú ý đến những biển báo giao thông và biển báo của các nhà kho gần đây nên điền địa chỉ không phải là việc gì khó khăn cả.
Khách hàng vừa đặt đơn chưa đến ba mươi giây thì Chiếu Dạ đã nhận được thông báo giao hàng của hệ thống.
Cậu ta lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, một tay giao hàng, một tay nhận tiền.
Vừa giải quyết xong thì Chiếu Dạ đưa đám sẻ tinh rời khỏi đó.
Lý Tuý bắt đầu hoang mang: “Các cậu đi à? không cứu bọn tôi sao?”
Chiếu Dạ: “Bọn tôi chỉ là nhân viên giao hàng, anh cần nhân viên chạy vặt thì dùng danh thiếp đặt đơn, một lúc nữa sẽ có nhân viên chạy vặt đến đón mọi người.”
Phía sau bức tường không còn âm thanh gì nữa, Lý Tuý cũng không thể làm khác hơn, chỉ có thể điền vào tấm danh thiếp lần nữa.
Anh ấy viết ra địa chỉ và yêu cầu dành cho nhân viên chạy vặt, sau đó lại nơm nớp lo sợ đợi chờ, không biết đặt đơn xong có ai nhận không, cũng không biết nhân viên chạy vặt có đến thật không.
Nguy hiểm không ngừng đến gần, từng giây từng phút như kéo dài bất tận.
Không biết qua bao lâu thì có một giọng nói vang lên từ chiếc cửa thông gió bên trên bức tường.
“Mấy người là khách hàng đã đặt đơn chạy vặt sao?”
Lý Tuý ngẩng đầu lên hỏi: “Cô là?”
Tù Ngọc đáp: “Tôi là nhân viên chạy vặt số ba của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, Tù Ngọc, tôi đến để đón các anh đây. Ở đây có tổng cộng bao nhiêu người? Tính tiền trước cái đã.”
Trong đám người họ có một đội viên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại tính tiền trước thế, ai biết các người có cầm tiền rồi chạy trốn không?”
Tù Ngọc nghe xong thì không hề tức giận: “Quy tắc của cửa hàng tôi là như vậy, dù sao bây giờ thói đời cũng không đoán trước được gì, ai biết sau khi cứu xong thì các người có trả tiền không? Mặc dù chúng tôi không thiếu cách để đòi nợ nhưng việc kinh doanh của cửa hàng rất bận, bọn tôi không muốn lãng phí thời gian vào những việc này.”
Lý Tuý thấy có người đến thì thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cũng thấy tò mò là tại sao lại cử một cô bé trẻ tuổi như thế đến nhưng vẫn đáp lời Tù Ngọc ngay: “Chúng tôi có tổng cộng năm người. Trong nhà kho này có mười mấy con zombie bình thường, ngoài ra còn có một con zombie biến dị có tốc độ nhanh hơn những con khác, sức tấn công cũng mạnh hơn nhiều.”
Tù Ngọc lấy tỳ hưu nuốt vàng trong túi ra: “Các người chỉ có một tấm danh thiếp, yêu cầu là thoát khỏi nơi nguy hiểm này, tổng cộng cần thêm ba gram vàng. Nhưng các anh là khách hàng mới lần đầu đặt đơn nên giảm nửa giá cho đơn hàng đầu tiên, tôi chỉ lấy một gram rưỡi vàng thôi.”
Lý Tuý và các đội viên không khỏi ngạc nhiên khi nghe cách tính tiền này.
Chẳng lẽ cửa hàng dịch vụ chạy vặt này là cửa hàng làm ăn đàng hoàng sao?
Tù Ngọc thu tiền xong thì trả nửa chiếc nhẫn còn lại cho Lý Tuý.
“Đợi tôi hai phút, tôi vào trong đón các anh.”
Lý Tuý và các đội viên nhìn nhau, lòng chỉ hy vọng cô gái này cũng điêu luyện như những gì mà cô ấy thể hiện ra ngoài.
Tù Ngọc trao đổi với khách hàng xong thì đánh vòng một vòng lớn, sau khi tìm được cửa vào nhà kho thì rút vũ khí đeo sau lưng ra.
Gần đây độ khó của các đơn hàng chạy vặt đều rất bình thường nên cô ấy thường ít khi sử dụng song kiếm, chỉ cần một thanh là đủ.
Trong nhà kho rất yêu tĩnh, Tù Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở của zombie đang lẩn trốn trong bóng tối.
Quả nhiên trong số chúng có một con khá mạnh.
Nhưng trong mắt Tù Ngọc thì chúng cũng không là cái thá gì cả.
Cô ấy bước vào nhà kho cũng không đi gây chuyện với đám zombie mà tiến thẳng vào căn phòng kho gần nhất, nơi khách hàng đang bị nhốt.
Dường như con zombie biến dị đang trốn trong bóng tối không nhịn được nữa nên đã đột nhiên nhảy xuống khỏi trần nhà, đáp xuống phía sau lưng Tù Ngọc, nó đưa tay về phía cô ấy, cái miệng rộng hoác lẳng lặng mở ra như một bông hoa đang nở rộ thành nhiều cánh, mỗi một cánh đều có hàm răng nhỏ nhọn riêng của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận