Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 429 - Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 2



Chương 429 - Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 2




Trong lục giới này tôi ghét cô nhất đấy 2
Trong sáu ngàn khách hàng bị nhốt trên núi Bất Tiên thì có khoảng một phần sáu là Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc cũng cần nạp ít thức ăn.
Nếu như đây cũng là một trong những kế hoạch của tà thần thì ít nhất tiệm net phải đảm bảo được trước tấn công và phong ấn tà thần thì những khách hàng bị nhốt trong tiệm net không bị chết đói và chết khát.
Tiểu Cơ rời khỏi, Lộ Dao vẫy tay với Cơ Chỉ Tâm, sau đó đưa cho cậu ta cây trượng Quy Giới có kích cỡ lớn bằng một con dao trượt: “Thứ này là bán thân của tôi, cậu hãy mang theo bên người. Lúc tôi không có mặt ở cửa hàng thì tiệm net sẽ do cậu quản lý. Cậu hãy đi tìm Trình Diệp và Tiểu Chung, bảo họ mở Thang Trời Vô Tận, lát nữa sẽ có người vào đó rèn luyện.”
Lần trước Lộ Dao cũng mất tích nên nhân viên cửa hàng đã có kinh nghiệm, đúng là năng lực tự quản lý của nhân viên cũng đã tăng lên.
Huống hồ lần này Lộ Dao cũng có mặt ở đây, Cơ Chỉ Tâm trịnh trọng nhận lấy trượng Quy Giới, quay người đi vào.
Lộ Dao lại không vẫy tay với Bất Độc mà cậu đã tự tiến về phía trước, cô thấy vậy thì ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Họ đều là người bình thường. Lúc mẹ không có ở cửa tiệm, nếu như có người đến gây chuyện thì giao cho con nhé.”
Bất Độc lại quan tâm đến tình hình bên ngoài hơn, nhưng cậu lại không thể ngăn được Lộ Dao, chỉ có thể mím môi gật đầu.
Lộ Dao bước ra cửa, Bất Độc không nhịn được nói: “Mẹ ơi, mẹ phải cẩn thận đấy.”
“Ừm, yên tâm.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong cửa tiệm, Lộ Dao mới bế Alfred lên, quay người đi ra cửa, ra đến thì gặp được Hùng An An đang cõng Hùng Bình Bình trở về, Tù Ngọc cũng ở bên cạnh.
Hùng An An hóa hành hình thú, còn Hùng Bình Bình đang hôn mê được cậu nhóc cõng trên lưng.
“Lộ Dao Lộ Dao, tỷ tỷ ta hôn mê rồi.” Sau khi tu vi tăng vọt, nguyên hình của nhóc gấu trúc tinh lớn hơn gấp nhiều lần nên cõng một Hùng Bình Bình thôi thì không phí sức gì cả.
Phía bên kia quỷ sai bước đến: “Quỷ hồn của cô bé đã rời khỏi thân xác, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Những người đang hôn mê bất tỉnh dưới núi đều như thế cả.”
Hùng An An vừa nghe xong thì sốt ruột: “Tại sao lại như vậy?”
Quỷ sai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “E đây là thủ đoạn của tà thần. Nàng ta dùng tà khí bao trùm lấy núi Bất Tiên, chúng ta mãi không ra ngoài được thì sớm muộn gì cũng sẽ kết cục y hệt cô bé đó thôi.”
Hùng An An: “Vậy tỷ tỷ ta có thể tỉnh lại được không?”
Quỷ sai: “Linh hồn đã rời khỏi cơ thể bảy ngày thì không thể hoàn dương. Nếu vẫn còn trong kỳ hạn bảy ngày thì vẫn có thể cứu được.”
Hùng An An đưa Hùng Bình Bình về tiệm net, sau đó chạy như bay ra ngoài: “Lộ Dao, ta cũng muốn đánh tà thần, ta muốn cứu tỷ tỷ ta.”
Tù Ngọc thất thần đứng bên cạnh không nói gì.
Lộ Dao: “Mọi người khoan hãy vội, đi tìm người tổ đội trước sau đó đến thang trời để rèn luyện thử. Đợi tôi phát tín hiệu rồi chúng ta sẽ ra đó.”
Harold nhìn lên bầu trời, lên tiếng thúc giục: “Lộ Dao nhanh lên, đám người đó sắp không chống chịu được nữa rồi.”
Không đợi nhóc gấu trúc tinh phản ứng lại, Lộ Dao và Harold đã bay lên chiến trường lần nữa: “Alfred, cậu điều tra về tà thần, thu thập số liệu chiến đấu giúp tôi.”
Bình thường Alfred như một món đồ trang trí nay bỗng mở to hai mắt ra, vỗ đôi cánh nhỏ của mình, bay lên vù vù.
Tiểu đội được thành lập lúc nãy có người ngự kiếm, có người nhờ pháp khí, có người thì dựa vào cánh của linh sủng để bay lên trời, ai nấy cũng muốn tấn công tà thần.
Với hiệu quả trước mắt thì không khác gì cạo gió cả.
Họ thấy bà chủ rời đi rồi quay lại, đột nhiên còn phóng ra một con rồng trông rất giống Harold nữa, đám người họ không hiểu ý của bà chủ.
Thật ra chiến tuyến bị kéo ra rất dài, hai bên cũng không có cơ hội trao đổi với nhau.
Chỉ là khi tà thần thấy Lộ Dao xuất hiện thì bắt đầu thay đổi mục tiêu tấn công.
Trạch Duyên và Harold bảo vệ Lộ Dao, những người khác có được cơ hội được nghỉ ngơi chốc lát.
Qua được khoảng mười lăm phút thì Alfred quay lại bên cạnh Lộ Dao, miệng ngậm một miếng thịt dính đầy máu được róc từ ảo ảnh của tà thần ra.
Lộ Dao đưa tay nhận lấy nắn thành một chiếc chìa khóa.
Alfred ngậm lấy chiếc chìa khóa bay ngược về tiệm net.
Cơ Chỉ Tâm đứng ngay cửa để đón nó.
Lại hai mươi phút trôi qua, ảo ảnh tà thần trên bầu trời núi Bất Tiên phát ra hai luồng ánh sáng màu hồng xanh.
Nhân viên cửa hàng cầm lấy chiếc loa đứng ngoài cửa thông báo: “Đội hình chiến lược tốt nhất trong giai đoạn đầu tấn công tà thần đã xuất hiện, khách hàng có nhu cầu thì mời đến trước màn hình để xem.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận