Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 502 - Phòng ước gì được nấy 2



Chương 502 - Phòng ước gì được nấy 2




Phòng ước gì được nấy 2
Lộ Dao đang ngồi trong phòng học lưu động tập trung suy nghĩ. Cửa ba phòng học còn lại đang đóng chặt, lại có một lớp ma pháp cách âm che chắn nên tiếng động trong phòng sẽ không truyền ra ngoài.
Từ sau khi mở cửa đến giờ, khách hàng của phòng học lưu động không nhiều lắm.
Phần lớn mọi người đều thuộc trường hợp không có hướng dẫn thì sẽ không làm được ra thành phẩm, thế nên khách hàng có xu hướng thích đăng ký tham gia hoạt động trải nghiệm hơn.
Lộ Dao cũng không sốt ruột vì sớm muộn gì phòng học lưu động cũng sẽ được trưng dụng thôi. Chẳng qua là gần đây cô đang muốn tìm thêm hai nhân viên mới nữa.
Nhân viên mới này cô muốn tuyển từ bên khu phố thương mại, hơn nữa còn phải là một nhân tài chuyên nghiệp trong lĩnh vực máy tính.
Lộ Dao vô thức sờ vào điện thoại di động rồi sau đó chợt khựng lại. Lúc ở cửa hàng DIY, cô sẽ cố gắng hết sức không sử dụng các sản phẩm điện tử, có điều cũng có lúc quên mất.
Lộ Dao rụt tay về rồi thầm nhớ kỹ chuyện này để tối nay quay về hỏi trong nhóm chat của nhân viên khu phố xem sao. Lỡ may có nhân viên có người phù hợp đề cử nội bộ thì sao? Hơn nữa trước khi chính thức đưa vòng tay u linh ra thị trường, cô còn muốn làm thêm mấy khảo sát nữa, chắc là người của nhà thờ có thể làm...
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên ở cuối hành lang. Lộ Dao bèn ngẩng đầu lên nhìn qua đó.
Hoàng Kỳ ló đầu ra, thấy cô đứng trong hành lang thì bất đắc dĩ chỉ chỉ người đàn ông đi phía trước: "Tôi đã giải thích là danh sách đăng ký đầy rồi nhưng anh ta vẫn khăng khăng đòi vào."
Lộ Dao khoát tay ý bảo cậu ta không cần quan tâm nữa, để cô giải quyết.
Đây là một người đàn ông cao gầy mặc bộ đồ lao động màu xanh lá cây có hơi cũ, trên đầu đeo một cái kính bảo hộ, tay xách một chiếc cặp da màu đen lớn.
Thấy Lộ Dao ngồi trước cửa, anh ta bước nhanh hơn tới gần rồi dừng lại cách cô chừng nửa mét: "Tôi tên là K, cô là bà chủ hả?"
Lộ Dao đứng dậy gật đầu: "Có chuyện gì à?"
K: "Ừ, tôi muốn mua vòng tay u linh của cửa hàng cô."
Lộ Dao phản ứng lại rất nhanh: "Anh là bạn của Tống Văn à?"
K: "Ừ. Tôi nhìn thấy vòng tay u linh ở chỗ cậu ta, cảm thấy vô cùng hứng thú với nó."
Lộ Dao suy tư chốc lát rồi cũng đồng ý.
Hai trăm nghìn đồng u linh một chiếc vòng tay u linh bản thử nghiệm.
K đưa cái cặp da mình cầm trên tay cho Lộ Dao: "Hai trăm nghìn, cô đếm lại đi. Tôi muốn nhận hàng ngay bây giờ luôn."
Chiếc cặp đen vừa mở ra, đống tiền vàng óng đã khiến người ta hoa cả mắt, tất cả đều là đồng bạch tuộc hoàng kim mệnh giá một trăm.
Một trăm đồng u linh tương đương với một tờ tiền giấy bạch tuộc hoàng kim. Trong chiếc cặp da này là hai trăm nghìn đồng bạch tuộc hoàng kim.
Đồng bạch tuộc hoàng kim cũng phù hợp với hệ thống đổi trả của vòng tay u linh.
Lúc nhận cặp da, Lộ Dao không khỏi nghĩ rằng nếu đây là tiền tươi thóc thật thì tốt biết bao.
Phố U Linh là thế giới trò chơi giả tưởng nên mặc dù Lộ Dao dùng nguyên liệu thật nhưng lại chỉ đổi được một đống tiền giả tưởng trong trò chơi mà thôi. Có lúc cô cũng hơi đau tim.
Vì nguyên nhân này mà cô quyết định sẽ giới hạn lượt mua nguyên liệu, cây ngay không sợ chết đứng mà.
Đếm tiền xong, Lộ Dao lấy một chiếc hộp nhỏ màu bạc từ kho hàng cá nhân ra đưa cho K.
K mở ra xem qua rồi đóng lại, vừa ngước mắt lên đã thấy bên cạnh cửa phòng học lưu động có treo một tấm biển viết rõ: Phòng học thủ công lưu động, hai mươi đồng u linh một tiếng đồng hồ.
Thế là K lại lấy một tờ tiền bạch tuộc hoàng kim ra.
Lộ Dao bèn đưa anh ta tới quầy lễ tân đăng ký.
K nộp tiền sau đó cầm vòng tay u linh đi vào phòng học lưu động.
Tất cả bàn làm việc trong phòng học này đều là dạng bàn đơn, không gian cả phòng cũng lớn hơn phòng học chuyên dụng phía đối diện.
Một phòng học lưu động có tổng cộng ba mươi buồng làm việc đơn lẻ.
Sau khi khách đăng ký ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân sẽ đưa cho khách một tấm thẻ quyền hạn. Trên thẻ có một dãy số đánh dấu buồng làm việc.
Tấm thẻ trong tay K đánh số sáu, trước mặt anh ta chỉ có năm vị khách, so với phòng học phía đối diện thì đúng là rất vắng.
K liếc mắt nhìn các vị khách khác trong phòng học lưu động một lượt, thấy ai cũng im lặng hoạt động trong không gian của mình, trước mặt bày đủ loại nguyên liệu. Có người đang nặn đất sét, có người đang làm tượng gỗ, có người đang may quần áo, còn có người đang rèn sắt nữa.
Kiểu dáng mà vị khách kia chế tạo hoàn toàn khác với kiểu trong hướng dẫn của cửa hàng DIY. Đó là một sợi dây chuyền đá quý nhìn đã thấy phức tạp rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận