Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 107 - Cuộc đối thoại vượt qua ngàn năm 6



Chương 107 - Cuộc đối thoại vượt qua ngàn năm 6




Cuộc đối thoại vượt qua ngàn năm 6
Buổi tối, rạp chiếu phim chỉ để mấy nhân viên ở lại trực chăm sóc khách hàng thôi. Những nhân viên còn lại thì được tan làm đúng giờ.
Rạp chiếu phim vừa mới treo biển "đóng cửa", một chiếc xe ngựa khiêm tốn đã chậm rãi dừng lại ngay phía trước. Một mình Lộ Dao đi lên chào đón.
Vạn Bảo Châu vén rèm xe lên đi xuống đầu tiên, còn nháy mắt với Lộ Dao nữa.
Sau nàng ta là Bát hoàng tử, cuối cùng mới đến Hoàng Đế.
Sáng nay Vạn Bảo Châu có gửi lời nhắn cho Lộ Dao nói rằng vì hôm nay là ngày chiếu phim mới nên buổi tối Vũ Đế muốn che giấu thân phận mặc đồ bình thường ra cung.
Trước đây Vũ Đế đã tới rạp chiếu phim mấy lần rồi. Lần này Lộ Dao cũng ra chào đón nên trường hợp này đã không còn mới lạ nữa.
Lộ Dao tự mình dẫn bọn họ lên tầng. Rõ ràng là sáng nay Vạn Bảo Châu đã tới đây xem rồi nhưng giờ đi theo Vũ Đế nên lại xem thêm lần nữa.
Chẳng qua sáng nay phòng mà nàng ta xem là 2D, còn lần xem buổi tối lại là thực tế ảo. Vậy nên nàng ta hoàn toàn không thấy nhàm chán.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi ổn thỏa cho khách quý xong, Lộ Dao đóng cửa phòng chiếu phim lại rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ đến khi phim kết thúc rồi tiễn Vũ Đế đi nữa là cô có thể quay về khách sạn rồi.
Còn những vị khách đến từ khu phố thương mại thì đã có Phó Trì phụ trách.
---
Khu phố thương mại, mười hai giờ trưa.
Những chiếc ô tô con nối đuôi nhau lái vào từ đường chính vào con ngõ nhỏ, lại chạy dọc theo sườn núi chầm chậm đến khu phố thương mại.
Cơ Phi Dung đang ngồi ở ghế phó lái, người lái xe là trợ lý của bà. Những chiếc xe chạy phía sau theo thứ tự là Cơ Phi Thần, La Hoàn, Cảnh Ngọc Khê và một nhà Bạch Kính.
Nhân viên cửa hàng đã chiếm hết chỗ ở bãi đậu xe rồi nên xe của Cơ Phi Dung cố gắng lắm mới chen được vào một chỗ. Những người phía sau chỉ có thể lái dọc theo đường quốc lộ rồi dừng lại trên đường.
Sau khi xuống xe, trợ lý của Cơ Phi Dung cố gắng lắm mới khống chế được biểu cảm trên mặt.
Cô ấy không thể ngờ được rằng "nơi đặc biệt" mà tổng giám đốc Cơ nói lại là một nơi hoang vu hẻo lánh như này.
Mà điều quái lạ hơn nữa là những chiếc xe tiến vào theo sau xe bọn họ toàn là xe sang cả. Nhìn qua thì ít nhất cũng là người có mức sống trung lưu trở lên ở thành phố Dao Quang. Chẳng hiểu sao những người này lại tụ tập về đây nữa.
Trợ lý đang cảnh cáo bản thân nhất định không thể vì mình không có kiến thức mà để lộ ra biểu cảm chưa trải sự đời được. Cô ấy liếc mắt nhìn hai chiếc xe đạp điện nhỏ lọt thỏm giữa một hàng xe sang trong bãi đậu xe rồi chớp mắt thò đầu lại gần nhìn kỹ thêm mấy lần nữa, còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?
Những vị khách khác cũng đã xuống xe. Cơ Phi Thần, La Hoàn và Cảnh Ngọc Khê đều tới một mình. Chỉ có trên xe Bạch Kính là có bốn người đi xuống.
Bạch Lộ vốn rất kiên quyết không đi xem phim.
Nhưng hai ba ngày sau đó Bạch Cẩm và Bạch Tranh cực kỳ hưng phấn, cứ hễ mới mở miệng trò chuyện được một chút là lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động cười như chập mạch, trông có vẻ hơi ghê ghê làm Bạch Lộ tò mò.
Trưa nay Bạch Kính đề nghị đến khu phố thương mại ăn cơm trưa.
Bạch Tranh và Bạch Cẩm rối rít đồng ý, còn nói thẳng là thèm không chịu nổi nữa rồi.
Bạch Lộ thật sự nhịn hết nổi nên cũng đi theo tới.
Sau khi xuống xe, trong lòng cô ấy vẫn thấp thỏm không yên, tầm mắt quét xung quanh một vòng nhưng không thấy Lộ Dao đâu, thế là lại hơi thả lỏng một chút.
Bạch Lộ lo lắng đề phòng nguyên cả hành trình, sợ lại gặp tình huống nào đó lúng túng. Giờ yên tâm rồi nên cô ấy mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Hoang vu, xa xôi.
Mở cửa hàng ở chỗ này thật sự có khách đến à?
Nhưng trông những vị khách đến đây cùng lúc với bọn họ thì có vẻ như đã quá quen với cảnh này. Thế là Bạch Lộ lại không nhịn được mà đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng.
Nhân viên cửa hàng trong khu phố thương mại nghe thấy tiếng động cơ, lại đang vào giờ nghỉ trưa nên đã đi ra ngoài hóng xem có chuyện gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận