Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 314 - Ta ghét nàng 2



Chương 314 - Ta ghét nàng 2




Ta ghét nàng 2
Cửu Trọng Ma Sát điện.
Lộ Dao và Trạch Duyên ngồi trên nóc tầng cao nhất của cung điện nhìn ra xa xăm. Trăng máu treo trên bầu trời như một con mắt, Thiên Uyên thành rực rỡ ánh đèn chẳng hề thua kém thành phố đèn điện.
Lộ Dao khoanh tay, vuốt nhẹ cánh tay, lúc nãy cưỡi rồng không có cảm giác, ngồi xuống mới thấy quanh người lạnh giá hơi chịu không nổi.
Trạch Duyên giơ tay lên quơ một cái, một chiếc áo khoác lớn màu đen bọc lấy Lộ Dao, bỗng chốc ngăn cách hơi lạnh của Ma vực.
Người Lộ Dao dần ấm lên, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ma vực thú vị hơn tưởng tượng của tôi. Nhưng mà, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi vậy?”
Mặt Trạch Duyên phớt qua hai rặng mây hồng. Tiếc là đêm đen kịt nên Lộ Dao không hề chú ý thấy.
Trạch Duyên thấy ánh mắt cô vừa bình tĩnh vừa chuyên chú, trái tim đột nhiên bị nung nóng, từng cơn châm chích ập đến, hơi nóng leo lên vành tai từng chút.
Anh mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô siết chặt trong lòng bàn tay mình: “Lộ Dao, ta...”
Lộ Dao hơi trợn mắt, như đã đoán được. Anh dẫn cô dạo quanh mười sáu vực Ma vực, trịnh trọng đến mức bất thường, lẽ nào anh định...
Trạch Duyên ngày càng dùng sức siết tới xương Lộ Dao cũng thấy đau, mi tâm nhíu lại thành nếp nhăn, như con thú bị dính bẫy.
Hôm ấy cô hỏi về Ma Quân, phản ứng đầu tiên của anh là bức bối khó chịu.
Sau khi về đến Ma cung, Trạch Duyên tra hết sách cổ tìm hiểu lý do cô hỏi về Ma Quân, nhưng lại dần hiểu ra tâm sự của chính mình.
Mấy trăm năm nay, anh luôn tìm kiếm một thứ không biết hình dạng giống thế.
Trên trời dưới đất, tìm đâu cũng không thấy, mãi đến khi gặp cô, nỗi băn khoăn bối rối mấy trăm nay như tìm được chỗ dựa.
Gặp gỡ cô, trái tim bèn sinh lòng yêu thích, vạn vật trở nên thú vị. Trạch Duyên chợt hiểu ra rằng, cô chính là sự tồn tại anh luôn chờ đợi và kiếm tìm.
Chẳng cần quá nhiều bằng chứng, Trạch Duyên xác định đây là chân lý.
Sau đó lại tìm hiểu vấn đề của Ma Quân, Trạch Duyên bỗng dưng thông suốt. Anh từng du ngoạn nhân gian, biết thừa Nhân tộc thích chuyện tình yêu, lại có lối suy nghĩ vòng vèo, dù sinh lòng ái mộ vẫn không chịu bày tỏ dễ dàng.
Có phải Lộ Dao cũng vậy không?
Trạch Duyên không chắc.
Nhưng anh không phải một tên tính nết vặn vẹo, nếu đã xác định thì phải cho cô biết.
Màn đêm lạnh lẽo, không biết lại qua bao lâu.
Trạch Duyên ngước nhìn lên, nghiêm túc nói: “Ta ghét nàng.”
Lộ Dao còn ngạc nhiên hơn lúc nãy: “Anh...” Khôi phục trí nhớ rồi à?
Mặt Trạch Duyên lại đầy vẻ khó tin, toàn thân như bị sét đánh trúng. Rõ ràng anh muốn nói “Ta phải lòng nàng” cơ mà.
Lộ Dao nghiêng đầu, khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc.
Trông chẳng giống như khôi phục trí nhớ gì cả.
Chẳng lẽ nói dù không có ký ức, bản năng của anh vẫn kháng cự sự cấm chế tuyệt đối không thể xâm phạm kia sao?
Lộ Dao rũ mắt, chợt thấy buồn cười.
Trạch Duyên thấy khóe miệng nhếch lên của Lộ Dao mà lòng hoảng loạn, nghiêm mặt nói: “Lộ Dao, nàng nghe ta nói đã.”
“Ừm, anh nói đi.”
“Ta ghét nàng.”
“Vâng, anh vừa nói một lần rồi, tôi có nghe.”
“Không phải—”
“Vậy còn gì nữa không?”
“Lần đầu gặp nàng ở núi Bất Tiên, bổn tôn đã ghét nàng rồi. Nàng giống như một cái gai trong mắt luôn lắc qua lắc lại trước mắt bổn tôn làm bổn tôn tâm phiền ý loạn, tinh thần bất ổn, lòng sinh phiền muộn... A, phiền chết đi được!!! Tóm lại trong lục giới, bổn tôn ghét nàng nhất!”
Trạch Duyên nhanh như bay đã nói xong rồi xoay lưng qua, mặt đỏ bừng như áng mây chiều, màn đêm cũng không che nổi. Đôi tay anh bấu lấy đầu gối, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên không phải vì xấu hổ.
Lộ Dao cũng khá bất lực, nghiêng người phủ lên mu bàn tay nổi gân xanh của anh, nhích về phía anh khoảng hai phân, giọng nói dịu dàng thấp thoáng sự vui vẻ: “Thế cũng hao tâm tổn trí rồi.”
Cô chậm rãi ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt màu máu đang trợn tròn vì ngạc nhiên của chàng trai: “Trong lục giới, tôi thích anh nhất.”
Trạch Duyên: “...”
Toàn Phong và Ma Bảo nghe lén dưới góc hiên nhà: “...”
Chuyện đáng sợ hơn cả việc Tôn Thượng thành phế vật đã xảy ra rồi.
...
Nửa đêm, Lộ Dao được Toàn Phong và Ma Bảo đưa về quán net. Hai người họ đưa tới nơi thì vội vàng rời đi.
Lộ Dao chào Tiểu Chung và Giảo Nương một tiếng rồi đi vào phòng nghỉ. Nhóc gấu trúc tinh ngồi trên sô pha, trước mặt chất đầy đồ ăn vặt, trong tay còn đang ôm một túi kẹo bông gòn.
Lộ Dao cúi người ôm Hùng An An từ trong đống đồ ăn vặt ra, đặt trên chân vùi vào chiếc bụng mềm bé xíu của cậu nhóc: “Dễ thương muốn chết.”
Hùng An An không thiết sống nữa: “...”
...
Họa sĩ Mai Tuyết, kiến trúc sư Lưu Nhất Khê nhận được thông báo từ khu phố thương mại vào buổi tối, ký thỏa thuận giữ bí mật thông qua hệ thống mạng nội bộ.
Hai người là nhân viên chuyên ngành Lộ Dao nhìn trúng trừ đội của Thời Diên ra. Nếu họ chính thức nhậm chức thì sẽ là đội của khu phố thương mại.
Hôm sau hai người lái xe qua, nửa đường tưởng mình đi lạc, còn xác nhận với Lộ Dao một lần. Xác nhận không sai đường xong, hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào khu phố thương mại. Lúc xuống xe, họ nhìn nhau, sắc mặt hai người đều không tốt cho lắm.
Dù có thế nào thì địa điểm làm việc này cũng hoang đường quá rồi đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận