Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 209 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 4



Chương 209 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 4




Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 4
Cô cất bướm bóng đêm vào kho hàng sau đó vớt Hắc Thứ vẫn đang ngủ và cầm điện thoại di động lên chuẩn bị quay về khách sạn.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua làm đám bồ công anh rời cây, bay lượn tứ tung.
Đầu Lộ Dao chợt lóe lên, một ý tưởng tuyên truyền mới cho quán Internet Cafe nảy ra.
Hôm qua là ngày đầu quán mở cửa kinh doanh nhưng lại chỉ có hai vị khách tới.
Trưa qua cô và Harold xuống trấn Bất Tiên đưa tờ rơi nhưng không hiệu quả.
Không một ai trong số những tu sĩ nhận được trục cuốn truyền tống và phiếu ưu đãi tới ủng hộ quán bọn họ.
Lộ Dao hiểu rõ hiệu suất mà phương pháp kia mang lại quá thấp nên vẫn luôn nghĩ cách mở rộng phạm vi tuyên truyền.
Sau khi rời khỏi khách sạn suối nước nóng, cô đi thẳng tới quán Internet Cafe phía đối diện.
Vừa vào đến cửa, một đám sẻ tinh đã bay ù tới vây quanh cô chiêm chiếp không ngừng.
Lộ Dao giơ tay lên đẩy chúng nó ra xa chút rồi khó hiểu hỏi: "Chuyện gì mà chúng mày sốt ruột vậy?"
Trình Diệp đứng lên giải thích: "Mới sáng sớm chúng nó đã chờ cô ở đây rồi."
Anh ta vừa dứt lời, đám sẻ nhỏ đã ngậm cục đá màu đen trên quầy bar lên vứt xuống người Lộ Dao.
Lộ Dao vô thức đón lấy. Cô vuốt nhẹ lên mặt đá, cảm nhận được sự mát lạnh trơn nhẵn nên tưởng đây là một viên ngọc: "Chúng mày đưa tao thứ này làm gì vậy?"
Đám sẻ tinh sốt ruột chết đi được, vội vàng đậu xuống tay Lộ Dao rồi mổ nhẹ mấy cái vào hòn đá kia.
Một màn nước mờ ảo bỗng hiện lên trên mặt đá, bên trong có hình gì đó.
Đây là hình ảnh ghi lại cảnh sáng nay đám sẻ đưa thảo dược tới tìm Khương Yến.
Bọn này cũng thông minh, biết lưu lại bằng chứng.
Lộ Dao xoa xoa mấy đầu lông xù nho nhỏ kia rồi khen ngợi: "Thật hiểu chuyện!"
Quá tuyệt vời!
Đám sẻ tinh cùng ưỡn ngực lên như vừa làm được chuyện gì đó vĩ đại lắm, đi đường cũng tự tin hẳn.
Lộ Dao bảo Trình Diệp mở cho chúng một máy coi như phần thưởng.
Mặc dù không chơi được trò chơi nhưng đám sẻ vẫn hăng hái như cũ.
Lộ Dao ngồi bên cạnh nghiên cứu cục đá kia.
Việc sử dụng ngọc phù truyền âm để liên lạc rất thịnh hành ở tu chân giới. Cũng có một số người sử dụng pháp khí lưu giữ hình ảnh.
Cục đá mà đám sẻ nhỏ dùng được gọi là Lưu Ảnh thạch phù, là dụng cụ cấp thấp chỉ dùng được một lần. Không biết chúng nó tìm được thứ này ở đâu ra.
Lộ Dao nhớ tới ý tưởng vừa rồi của mình. Có khi kết hợp ý tưởng đó với Lưu Ảnh thạch phù sẽ mang lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Đám sẻ nhỏ đã dùng Lưu Ảnh thạch phù này rồi nên nó không còn tác dụng gì nữa.
Lộ Dao cũng chỉ cần biết đại lục Phù Thế có thứ như này là được.
Cô cầm viên đá ra ngồi sau quầy bar nghiên cứu.
Buổi trưa, đám sẻ tinh không ra ngoài kiếm ăn mà quấn lấy Trình Diệp đòi đồ ăn.
Lộ Dao ngồi phía sau nói mà không thèm ngẩng đầu lên: "Chẳng phải có mì gói đó sao? Anh cứ pha cho chúng nó một gói đi, thêm một cây xúc xích nữa."
Trình Diệp không hiểu Lộ Dao có ý gì.
Nhưng dù sao thì một gói mì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền nên bà chủ đã nói thì anh ta cứ việc làm theo thôi.
Trình Diệp là một người cẩn thận. Sau khi rót nước sôi vào mì, anh ta đếm thấy có mười bảy chú chim nên còn đi qua khách sạn suối nước nóng mượn một hộp đồ ăn chuyên dụng cho người tí hon nữa.
Chờ mì chín, anh ta chia ra thành mười bảy phần, lại cắt đều xúc xích ra làm thành bữa ăn trưa cho đám sẻ tinh.
Mùi mì gói đậm đà tràn ngập quán Internet Cafe khiến đám sẻ thèm chảy nước miếng, vội vàng bay qua giành nhau ăn.
Lộ Dao vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Xếp hàng tới ăn trưa, nhai kỹ nuốt chậm, đừng có làm nước dùng rơi vãi lung tung."
Mặc dù người pha mì là Trình Diệp nhưng chúng nó vẫn biết ai mới là người nắm quyền quyết định miếng ăn của mình.
Sau khi Lộ Dao lên tiếng, đám sẻ tinh lần lượt đậu xuống quầy bar một cách ngay ngắn, xếp hàng đi ăn mì.
Thúy Vũ ngồi trong sảnh ngẩng đầu nhìn qua bên này. Sau một hồi im lặng quan sát, hắn không nhịn được hỏi: "Chúng nó ăn cái gì vậy?"
Trình Diệp: "Mì gói và xúc xích ấy mà."
Nói vậy bọn họ cũng không hiểu.
Sau khi mở linh trí, việc tu luyện hàng ngày của yêu tinh cũng không khác các tu sĩ nhân tộc là bao. Bọn họ cũng củng cố cảnh giới bằng cách hấp thu linh khí thiên địa và thăng tiến tu vi bằng cách hấp thu linh thạch.
Tu vi của Thúy Vũ cao hơn Hắc Yến một chút nhưng thật ra cũng chỉ lớn hơn Hắc Yến một trăm tuổi mà thôi, vẫn là tiểu yêu không có nền móng vững chắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận